Cắt Đứt Quan Hệ 1
“Cô bé, đừng sợ, chú chỉ muốn hỏi một chút. Con ngất đi lúc nào, có nghe thấy động tĩnh gì không?”
Diệp Nam Y rụt rè lắc đầu, sau đó lại gật đầu nói: “Con không biết mình ngất lúc nào. Đồ ăn trong nhà con không dám ăn nhiều, ăn sẽ bị đánh. Còn động tĩnh, con mơ hồ nghe ai đó nói: ‘Chết người rồi.’”
Sở trưởng gật gù, quả nhiên không khác những gì ông đoán là bao.
Lý Lệ Quyên nghe được lời Diệp Nam Y nói, lập tức bước tới mắng chửi: “Con nhãi chết tiệt, nếu mày không giúp tìm ra bọn trộm, tao sẽ cắt đứt quan hệ mẹ con với mày! Đỡ phải ngày nào cũng nuôi mày ăn cơm, lãng phí lương thực!”
Diệp Nam Y lập tức nổi giận, liếc nhìn khuôn mặt cay nghiệt của Lý Lệ Quyên, thầm nghĩ may mắn là mình không giống bà ta, nếu không thì thật đáng xấu hổ.
“Mẹ, mẹ đừng bỏ con mà. Con nghe lời mẹ đi xuống nông thôn rồi, con đã nói chuyện với dì Tần rồi mà. Mẹ đừng đuổi con đi, con không hề lãng phí lương thực. Ngoài giặt đồ, nấu ăn, con còn là cái bao cát cho anh trai và chị gái. Con hứa sẽ không bao giờ phản kháng nữa.”
Diệp Nam Y nói liền một hơi, nói xong còn giả vờ thở hổn hển, trông như sắp ngất tới nơi.
Bác sĩ bị dọa sợ, vội giúp bệnh nhân ổn định cảm xúc.
“Nào, thở chậm lại... Thả lỏng... Đúng rồi, chậm rãi thôi.”
Diệp Nam Y lúc này mới lấy lại được bình tĩnh.
Tần Nguyệt lập tức tiếp lời Lý Lệ Quyên: “Lý Lệ Quyên, nếu cô không cần Nam Y, tôi cần! Cô mau đăng báo đoạn tuyệt quan hệ đi, từ nay về sau, Nam Y là con gái của tôi!”
Lý Lệ Quyên nhìn Tần Nguyệt, lại quay sang nhìn Diệp Nam Y, nghĩ bụng cũng tốt. Dù sao thì con bé này nói sẽ đi xuống nông thôn, đỡ sau này nó chịu khổ rồi quay về làm phiền bà.
“Được thôi, cô phải đưa tôi 200 đồng, không thì đừng hòng.”
Mọi người trong phòng bệnh đều sững sờ trước sự trơ trẽn, vô sỉ của Lý Lệ Quyên.
Tần Nguyệt không do dự đáp: “Được, tôi sẽ đưa. Cô mau viết giấy đoạn tuyệt quan hệ ngay đi.”
Lý Lệ Quyên chẳng chút đắn đo, viết ngay giấy chứng nhận cắt đứt quan hệ, rồi thúc giục Diệp Nam Y ký tên.
Diệp Nam Y để giữ vững vai diễn, từ đầu đến cuối không nói gì, lúc này phải nhập vai một chút.
“Mẹ, con không muốn rời xa mẹ. Mẹ đừng bắt con ký có được không?”
Lý Lệ Quyên chẳng thèm quan tâm, nhét cây bút vào tay cô, ép cô phải ký tên.
Sau khi Diệp Nam Y ký xong, Lý Lệ Quyên đưa tờ giấy cho Tần Nguyệt.
“Xong rồi, đưa tiền đây!”
Tần Nguyệt kiểm tra kỹ lưỡng, thấy không có vấn đề gì, đáp:
“Tiền đợi tôi đăng báo xong sẽ đưa cho cô.”
Lý Lệ Quyên không phản đối, chỉ nói: “Dựa vào tình cảm của cô với lão Diệp, tôi tin cô. Từ nay con nhỏ chết tiệt này là con gái cô. Tôi đi đây.”
Nói là đi thì đi, chẳng hề ngoái đầu lại.
Mọi người trong phòng bệnh đều nhìn Diệp Nam Y với ánh mắt đồng cảm. Cô cũng giả vờ tỏ ra rất đau khổ, thực ra trong lòng vui sướng vô cùng.
Dễ dàng vậy sao? Cô còn nghĩ phải tốn công sức hơn cơ.
Cô thầm cảm ơn Tần Nguyệt. Thật ra toàn bộ màn kịch này là để rũ bỏ mọi nghi ngờ về bản thân.
Giờ xem ra, vụ việc này sẽ trở thành một vụ án bị lãng quên.
Chỉ có điều, cô thấy áy náy với Tần Nguyệt khi vết thương lòng của bà bị Lý Lệ Quyên khơi lại.
Còn khoảng 200 đồng kia, đợi ngày mai báo đăng cắt đứt quan hệ, cô sẽ trả tiền. Dù sao cô cũng sẽ đi xuống nông thôn, chuyện này sẽ chìm vào quên lãng. Nghĩ đến những ngày sau này của bọn họ, lòng cô lại thấy kích thích.
Sau khi tiễn bác sĩ và y tá đi, Tần Nguyệt nhìn Diệp Nam Y đang nằm yên không nhúc nhích, lòng đau như cắt.
Đăng bởi | HyeJin |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 71 |