Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mẹ Nuôi 1

Phiên bản Dịch · 732 chữ

Dì Tần nắm lấy tay Diệp Nam Y, nhẹ nhàng an ủi: “Nam Y, dì xin lỗi, chưa hỏi ý kiến con mà đã bắt con cắt đứt quan hệ với họ.”

Những lời này khiến trái tim của Diệp Nam Y, vốn là một cô nhi, cảm thấy ấm áp lắm.

Thực ra cô đã định tự mình cắt đứt quan hệ, giờ dì Tần giúp cô nhanh chóng giải quyết dứt điểm, sao cô có thể trách dì được?

“Dì Tần, con không trách dì đâu. Thật ra, lý do con đăng ký đi xuống nông thôn cũng là để tránh xa họ.”

Diệp Nam Y nhỏ giọng giải thích.

Nghe vậy, Tần Nguyệt an tâm, cầm tờ giấy chứng nhận trên tay rồi nói: “Giờ dì sẽ tìm người đăng báo, ngày mai là có thể đăng được.”

Diệp Nam Y thấy đề xuất này rất hay, để tránh rắc rối về sau.

“Dì Tần, con không sao đâu. Dì cứ lo việc của mình đi! Đợi xuống nông thôn rồi, con sẽ ăn uống bồi bổ lại. Dì yên tâm nhé!”

Dì Tần có chút không nỡ. Làm việc ở văn phòng phụ trách việc xuống nông thôn, bà hiểu rõ điều kiện ở đó thế nào.

Thôi vậy, bà sẽ chuẩn bị thêm đồ cho con bé, thỉnh thoảng gửi tiền và phiếu, như vậy con bé sẽ không quá khổ cực.

Sau khi dì Tần rời đi, Diệp Nam Y đến tìm bác sĩ và đề nghị xuất viện.

“Bác sĩ, con không sao rồi, con muốn xuất viện. Làm phiền bác sĩ viết giúp con giấy ra viện.”

Bác sĩ ngạc nhiên nhìn cô bé trước mặt, định mở miệng khuyên vài câu.

Nhưng đối diện với ánh mắt kiên định của Diệp Nam Y, nhớ lại cảnh ầm ĩ trong phòng bệnh sáng nay, ông đồng ý yêu cầu của cô bé.

“Được, bác sĩ kê thêm thuốc bổ máu. Con nhớ uống đúng liều.”

Diệp Nam Y ngoan ngoãn gật đầu, cầm tờ đơn đi làm thủ tục xuất viện.

Sau khi làm xong thủ tục, cô định ghé qua chợ đen để bán bớt mớ đồ linh tinh ở nhà, tránh để trong không gian mãi, nhìn mà bực mình.

Song thực tế không như mơ, chợ đen không phải nơi một cô bé như cô có thể dễ dàng tìm được.

Tìm không ra thì thôi vậy.

“Nam Y, con đang làm gì ở đây?”

Hóa ra dì Tần không yên tâm, xong việc liền quay lại bệnh viện.

Nghe tin Diệp Nam Y đã tự ý xuất viện, dì cuống cuồng đi tìm. May mà không mất nhiều thời gian đã thấy cô.

“Dì Tần, sao dì lại tìm đến đây?”

Dì Tần nghĩ rằng Diệp Nam Y ngại ngùng.

“Con bé này, theo dì về nhà đi! Sau này có cơm ăn cơm có cháo ăn cháo."

Diệp Nam Y không biết phải nói gì, chẳng lẽ dì Tần yêu Diệp Chấn Hoa đến mức thương cả con của ông ấy sao?

Nhìn thấy Diệp Nam Y cúi đầu, dì Tần tiếp tục: “Con đừng bận tâm. Hãy xem như đây là cách dì bù đắp cho ba con. Đời này dì Tần không có con cái, nếu con đồng ý, hãy nhận dì làm mẹ nuôi. Sau này, mẹ con ta nương tựa lẫn nhau.”

Diệp Nam Y suy nghĩ một chút, thấy đề nghị này rất hay, không do dự, ngẩng đầu mỉm cười với dì Tần.

“Chúng ta đi thôi!”

Hai người vui vẻ về nhà, còn ăn một bữa tối thịnh soạn.

Trái ngược với không khí ấm áp bên Diệp Nam Y, bên Lý Lệ Quyên là một trận cãi vã.

Thì ra, Từ Đại Trụ sau khi nghe Lý Lệ Quyên nói đã cắt đứt quan hệ với Diệp Nam Y và biết nó còn đăng ký đi xuống nông thôn, liền phản đối kịch liệt.

“Cái gì? Tôi không đồng ý! Bà mau đưa con bé về đây ngay!”

Lý Lệ Quyên sững sờ, không hiểu sao chồng tự nhiên nổi giận.

“Tôi không đón nó đâu! Tôi còn đang chờ 200 đồng của Tần Nguyệt!”

Từ Đại Trụ nhìn Lý Lệ Quyên, vì chút lợi nhỏ mà từ bỏ Diệp Nam Y, chỉ biết hận không thể rèn sắt thành thép.

Bạn đang đọc Xuyên Thư! Dọn Sạch Của Cải, Xuống Nông Thôn Làm Thanh Niên Trí Thức của Nghiên Nghiên A
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HyeJin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 68

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.