Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bị Bắt 2

Phiên bản Dịch · 763 chữ

Trong nhà, Từ Kiệt và Từ Ngọc Lan nghe thấy những lời bên ngoài, không thể tin nổi mà nhìn nhau trân trối.

Nhưng tâm trạng của hai người lại hoàn toàn khác nhau. Từ Kiệt thì không ngờ chuyện này lại bị phơi bày, còn Từ Ngọc Lan thì hoàn toàn không thể tin nổi rằng chuyện này là thật.

“Anh, em không nghe nhầm chứ! Mẹ mình bị ba giết, mà còn do dì Lý giúp chôn xác?”

Nghe câu hỏi của Từ Ngọc Lan, Từ Kiệt dường như nhớ ra điều gì đó, sững người tại chỗ.

“Em gái, đó là sự thật. Khi đó em còn nhỏ, anh vẫn nhớ rất rõ. Lúc ấy ba mẹ cãi nhau, ba đã dùng chai rượu đập vào đầu mẹ. Máu chảy đầy sàn nhà, một lát sau mẹ đã không còn hơi thở. Lúc đó, anh sợ đến mức chỉ biết ôm miệng mình, không dám kêu lên.”

Từ Ngọc Lan gần như sụp đổ. Cô không ngờ rằng anh trai mình đã biết chuyện này từ lâu, vậy mà anh trai chưa bao giờ tiết lộ dù chỉ một lời.

“Anh, nếu anh đã biết, tại sao không nói ra?”

Từ Kiệt nghiến răng nói: “Nói ra rồi thì sao? Sau đó chúng ta sẽ không còn ba mẹ nữa, và mọi người sẽ mặc sức bắt nạt chúng ta. Em nghĩ xem, lúc đó anh mới nhỏ như thế, làm sao nuôi nổi em lớn lên?”

Từ Ngọc Lan im lặng cúi đầu. Cô hiểu rằng những gì Từ Kiệt nói là hiện thực.

Nếu chuyện này bị phanh phui lúc đó, họ không biết liệu mình có thể sống sót lớn lên hay không.

“Anh, giờ chúng ta phải làm sao đây?”

Dù Từ Ngọc Lan có chút thông minh vặt, nhưng trước những chuyện lớn, cô vẫn luôn hỏi ý kiến anh trai.

Từ Kiệt nhìn ngôi nhà vừa mua được chút đồ, thở dài nói: “Không sao, ít nhất chúng ta còn nơi để ở. Đi bước nào tính bước đó thôi!”

Diệp Nam Y, đang ẩn mình trong không gian, bật cười khinh bỉ: Mơ mộng quá! Ngày ngày bắt nạt nguyên chủ, giờ còn muốn ở nhà nguyên chủ, không biết các người lấy mặt mũi đâu ra chứ.

Sớm thôi, các người sẽ phải đi Tây Bắc xây dựng tổ quốc thôi.

Thấy thời gian đã gần đến, Diệp Nam Y vội đi tìm Tần Nguyệt.

“Nam Y, con đi đâu thế? Tàu sắp chạy rồi, chúng ta đi thôi!”

Diệp Nam Y chỉnh lại khẩu trang, gật đầu rồi cùng Tần Nguyệt ra ga tàu.

Trên đường đi, Tần Nguyệt có chút thắc mắc: Nam Y đeo khẩu trang làm gì nhỉ? Nhưng nghĩ lại, có lẽ là vì mặt chưa lành hẳn, bà không tiện hỏi thêm.

Đi sau Tần Nguyệt, Diệp Nam Y âm thầm thở phào. Cô lo Tần Nguyệt sẽ bảo tháo khẩu trang cô ra, nếu vậy thì khó xử vô cùng.

Đến ga tàu, Tần Nguyệt cầm giấy chứng nhận của Diệp Nam Y để lấy vé.

“Nam Y, đến nơi rồi thì nhớ viết thư cho mẹ nuôi. Làm được việc thì làm, không làm được cũng không sao, mẹ nuôi nuôi được con.”

Đến lúc này, Diệp Nam Y cũng không giấu nữa:

“Mẹ nuôi, con có tiền. Từ Đại Trụ nói đúng, ba con để lại cho con ít gia sản. Nên mẹ nuôi yên tâm, con không sao đâu.”

Nghe lời Diệp Nam Y, Tần Nguyệt bán tín bán nghi. Bà biết rõ con người của Lý Lệ Quyên, nên không tin Diệp Chấn Hoa để lại được bao nhiêu.

“Được rồi, mẹ nuôi tin con. Nhưng đến nơi phải chú ý an toàn, đừng vội nghĩ đến chuyện yêu đương.”

Tần Nguyệt dặn dò rất nhiều, Diệp Nam Y đều gật đầu đồng ý.

“Các hành khách lên tàu nhanh chóng nào, tàu sắp khởi hành!”

Tần Nguyệt vội giục Diệp Nam Y lên tàu.

“Nam Y, mẹ nuôi đưa con đến chỗ ngồi.”

Người trên tàu rất đông, hành lý cũng nhiều, hai người khó khăn lắm mới chen được lên. Đến khi đến chỗ ngồi, họ phát hiện chỗ đã bị một bà bác lớn tuổi chiếm mất.

Tần Nguyệt định lên tiếng thế nhưng loa trên tàu liên tục thúc giục.

Diệp Nam Y an ủi: “Mẹ nuôi yên tâm, con có cách.”

Tần Nguyệt có chút lo lắng, giờ chỉ còn cách tin tưởng Diệp Nam Y.

Bạn đang đọc Xuyên Thư! Dọn Sạch Của Cải, Xuống Nông Thôn Làm Thanh Niên Trí Thức của Nghiên Nghiên A
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HyeJin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 68

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.