Trên Tàu Hỏa 1
Diệp Nam Y nhìn thoáng qua bác gái đang chiếm chỗ ngồi của mình, rất lịch sự nói: “Bác ơi, đây là chỗ của cháu, phiền bác đứng lên nhường chỗ được không ạ?”
Bác gái liếc nhìn Diệp Nam Y, phát hiện chỉ là một cô bé gầy yếu, liền tỏ vẻ khinh thường, nhắm mắt làm ngơ tiếp tục giả vờ ngủ.
Thấy vậy, Diệp Nam Y hít sâu một hơi, được lắm, vậy thì không thể trách cô được.
“Bác ơi, bác đang ngồi vào chỗ của cháu, làm ơn đứng lên đi.”
Giọng nói vang dội của Diệp Nam Y khiến bà bác gái lập tức bịt chặt tai, cảm giác như màng nhĩ suýt bị chấn động.
“Cô bé này làm sao thế, nói nhỏ thôi không được à? Tôi già lớn tuổi thế này rồi, bị cháu hù chết, cháu sống có yên lòng được không?"
Vừa nói xong, những người trước đó chỉ đứng nhìn liền bắt đầu xen vào.
“Đúng đấy, làm bà ấy hoảng sợ làm sao? Mau xin lỗi bà ấy đi.”
Diệp Nam Y liếc nhìn người vừa xen vào. Người này mặc áo sơ mi kẻ, đi giày da, gia cảnh trông có vẻ không tệ, chỉ là giọng điệu nói chuyện quái quái, khiến người ta nổi da gà.
Tằng Bạch Linh thấy Diệp Nam Y không đáp lời, tưởng rằng cô sợ hãi, được nước lấn tới.
“Vị nữ đồng chí này, xem cô cũng là thanh niên trí thức xuống nông thôn nhỉ? Đã là người có học thức thì phải biết tôn trọng người già ...”
Diệp Nam Y không nói gì, chỉ để Tằng Bạch Linh độc thoại một hồi.
Có lẽ do cô ta nói quá nhiều, những người xung quanh bắt đầu tỏ ra mất kiên nhẫn.
“Bạch Linh, thôi đừng nói nữa, uống ngụm nước đi.”
Vương Phương vội đưa ly nước cho Tằng Bạch Linh.
Thấy cô ta cuối cùng cũng ngừng nói, Diệp Nam Y mới chậm rãi lên tiếng: “Cô nói xong rồi chứ? Để tôi giải quyết xong chỗ ngồi của tôi, rồi chúng ta sẽ tiếp tục nói chuyện.”
Tằng Bạch Linh đơ ra, cô thấy mình nói rất hay, sao người này lại không nghe theo lời mình?
“Cô…”
Tằng Bạch Linh còn chưa kịp nói gì, đã thấy Diệp Nam Y túm lấy cổ áo bác gái.
“Bịch!”
Bác gái chưa kịp phản ứng đã bị ném xuống lối đi.
Những người ngồi gần đó đều kinh ngạc nhìn cô bé gầy yếu đeo khẩu trang trước mặt, nhất thời không ai dám lên tiếng.
Ai cũng sợ chọc giận Diệp Nam Y, rồi sẽ bị túm lên ném ra ngoài như bà kia.
Lúc này, bác gái bị ném xuống đất mới hoàn hồn, liền bắt đầu gào khóc:
“Ôi trời ơi, không còn thiên lý nữa! Lưng tôi bị gãy rồi, cô phải bồi thường tiền thuốc thang, nếu không đừng hòng đi đâu.”
Tiếng ồn ào ở đây khiến nhân viên tàu hỏa chú ý.
“Có chuyện gì mà ồn ào thế? Nếu không muốn đi tàu thì xuống ga tiếp theo.”
Bác gái thấy có người tới liền lớn tiếng kêu: “Con nhỏ chết tiệt kia làm tôi gãy lưng rồi! Phải bồi thường tiền thuốc!”
Nhân viên tàu nhìn theo hướng bà lão chỉ, ánh mắt đầy nghi hoặc.
Nguyên nhân là vì Diệp Nam Y chỉ trông như một đứa trẻ, làm sao có thể làm bác gái ra nông nỗi này?
Bác gái thấy nhân viên tàu không tin, vội la lên: “Mọi người ở đây đều có thể làm chứng!”
Nhân viên tàu nhìn sang những người xung quanh, ngoài Diệp Nam Y ra, tất cả đều lặng lẽ gật đầu.
“Cô bé, cháu xem chuyện này…”
Diệp Nam Y không muốn làm khó nhân viên tàu, lạnh lùng nhìn bác gái kia, hỏi: “Bác gái chắc chắn là lưng mình bị cháu làm gãy đúng không?”
“Chắc chắn.” Bà đáp ngay không chút do dự.
Diệp Nam Y mỉm cười, mọi người đều nghĩ cô bị dọa sợ. Dù sao, gãy lưng là chuyện nghiêm trọng cả đời, sợ hãi cũng là lẽ thường.
Trong lòng bà bác gái bắt đầu hoảng, cảm thấy tình huống không còn đi theo kịch bản.
Chẳng phải con bé này nên vội lấy tiền ra xin lỗi sao?
“Đúng vậy.” Bà bác gái nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn quyết định cố chống cự đến cùng.
“Được thôi.” Diệp Nam Y không phí lời.
Cô bước nhanh lên trước, túm cổ áo bà bác gái kéo lên. Bà bác gái chưa kịp phản ứng, cứ thế đứng ngây ra tại chỗ.
Lúc này, mọi người đã hiểu rõ, bà già này đang định ăn vạ đây mà! Đồng thời, họ cũng có cái nhìn mới về sức mạnh của Diệp Nam Y.
Nhân viên trên tàu vốn đã khó chịu vì bà bác gái la lối ầm ĩ, giờ thấy bà ta định ăn vạ con gái nhà người ta mà bị vạch trần, tâm trạng càng tệ hơn.
“Đồng chí, xin xuất trình vé tàu của bà.”
Đăng bởi | HyeJin |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 66 |