Xuống Tàu Hỏa 1
Editor: Hye Jin
Không thể không nói, suy đoán của hai anh em Từ Ngọc Lan là chính xác.
Nhân viên ở phòng quản lý thanh niên trí thức chẳng buồn để ý xem họ đang nói gì, dứt khoát đưa ra thông báo cuối cùng:
"Được rồi, hai người mau chuẩn bị đi. Đừng nghĩ đến chuyện trốn tránh, hậu quả các người tự chịu lấy."
Từ Ngọc Lan biết, chuyện này không còn đường phản hồi. Trong lòng cô ta tức đến phát điên, nhưng ngay sau đó lại an ủi mình, may mà đã sắp xếp trước Vương Hướng Đông.
Diệp Nam Y, mày cứ từ từ tận hưởng đi. Tao đã sắp xếp nhân sinh mày rồi.
Từ Ngọc Lan đáp: "Được, chúng tôi sẽ chuẩn bị đồ đạc ngay và chắc chắn sẽ có mặt đúng giờ để lên tàu."
Nhân viên phòng thanh niên trí thức lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, đưa giấy thông báo xuống nông thôn cho hai người.
Khi Từ Kiệt nhìn địa điểm ghi trên thông báo, suýt chút nữa thì ngất xỉu.
"Ngọc Lan, con chó đó đăng ký cho chúng ta đến tận Tây Bắc. Cái nơi đó ..."
Từ Ngọc Lan vội nhìn vào giấy thông báo, ánh mắt căm hận đến mức như muốn đốt cháy tờ giấy.
"Anh yên tâm, chẳng phải chỉ là Tây Bắc thôi sao? Anh em chúng ta đồng lòng, nhất định có thể cầm cự đến ngày trở về thành phố, nhất định mà!"
Những lời này của Từ Ngọc Lan chẳng hề khiến Từ Kiệt yên tâm.
Anh biết rất rõ nơi đó đang xây dựng cơ sở hạ tầng, đầy rẫy gió cát và sa mạc.
"Ngọc Lan, chuẩn bị thêm vài cái khăn che mặt đi! Cố gắng mang theo nhiều đồ, nơi đó dù có tiền cũng chưa chắc mua được vật tư."
"Được, anh cứ yên tâm. Nhưng con chó đó chắc chắn không khá khẩm gì hơn chúng ta đâu. Nó sẽ chết không có đất chôn!"
Từ Kiệt không hiểu ý của em gái mình, mà anh không muốn hỏi thêm.
Đáng tiếc, nếu lúc đó Từ Kiệt chỉ cần hỏi thêm một câu, kết cục sau này của anh ta có lẽ đã bớt thê thảm.
Từ Ngọc Lan tuy hành động tàn nhẫn nhưng không biết chừa đường lùi cho mình.
"Anh à, em có 80 đồng, anh có bao nhiêu?"
Từ Kiệt ngạc nhiên nhìn Từ Ngọc Lan, không biết đâu ra em gái có nhiều tiền như thế.
Tình hình lúc này quá gấp gáp, họ chỉ còn một ngày để chuẩn bị đồ đạc.
"Anh chỉ có 50 đồng thôi, là tiền lúc trước đi vay. Lúc đó còn không muốn đi vay, giờ nghĩ lại, biết thế vay thêm nhiều chút."
Từ Ngọc Lan không trả lời, trong lòng đầy hối hận. Lý Lệ Quyên, người phụ nữ đó, mỗi tháng chỉ cho cô từng này tiền, không chịu thêm một xu, mặc cho cô cả ngày ngọt nhạt gọi là mẹ.
Trong lúc hai anh em nhà họ Từ vội vàng chuẩn bị hành trang xuống nông thôn, Diệp Nam Y bên này đã xuống tàu hỏa.
Vừa bước xuống tàu, Diệp Nam Y cảm giác như được sống lại. Cô mệt mỏi quá mức, cảm giác cả người như đã bị "ướp muối."
"Vương Phương, Diệp Nam Y, Trịnh Trường Hoa, Vương Hướng Đông, Tằng Bạch Linh có mặt chưa? Nếu đến rồi thì lại đây!"
Nghe tiếng gọi, cả năm người kéo hành lý về phía xe bò.
"Các cô, các cậu động tác nhanh nhẹn đấy. Hôm nay hơi muộn rồi, trước mắt hãy đến nhà khách nghỉ qua đêm. Sáng mai lên đường. Nếu cần mua gì thì tranh thủ mua ngay trong hôm nay."
Đội trưởng đến đón người nói xong, quay sang người đánh xe bò dặn dò: "Tôi đi trước đây. Sáng mai anh phụ trách chở họ về."
"Đội trưởng, tôi đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!"
Đội trưởng gật đầu, liếc nhìn năm người thêm lần nữa, trong lòng thầm thở dài.
Nhìn đám thanh niên này chẳng giống người có thể làm việc đồng áng. Đặc biệt có một người, gầy yếu trông thấy, chắc còn không nhấc nổi cái liềm.
Đăng bởi | HyeJin |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 58 |