Xuống Tàu Hỏa 2
Editor: Hye Jin
Tằng Bạch Linh nhận ra ánh mắt của đội trưởng.
"Đội trưởng, ông nhìn chúng tôi như vậy là có ý gì chứ?"
Vương Phương vội kéo Tằng Bạch Linh lại, cô không muốn chọc giận đội trưởng khi còn chưa đến được địa phương nữa, nếu không cuộc sống sau này sẽ khổ sở lắm.
Diệp Nam Y cũng nhìn ra vẻ không hài lòng của đội trưởng đối với năm người bọn cô.
Cũng phải thôi, xuống nông thôn là để lao động, vậy mà lại nhận được năm người "tay không xách nổi, vai không gánh nổi" không bực sao được?
"Không có ý gì, chỉ là quan sát để sau này nhận ra các cô cậu thôi."
Đội trưởng nói câu này hoàn toàn là để đối phó với Tằng Bạch Linh mà thôi. Ông là loại người gì chứ, nhìn người chuẩn xác không sai một lần, cô gái này vừa nhìn đã biết là loại thiếu đầu óc.
Ông Tề, người đánh xe bò, vội xen vào: "Đội trưởng, anh cứ về trước đi! Mấy người này giao cho tôi, không để mất được đâu."
Đội trưởng nhìn trời đã không còn sớm, còn phải vội đạp xe về thôn, liền dặn:
"Chúng ta đi thôi! Nhà khách còn cách đây một đoạn đấy."
Năm người đặt hành lý lên xe bò, rồi đi bộ theo sau xe.
Diệp Nam Y có chút tò mò, sao Tằng Bạch Linh không hỏi tại sao không được ngồi xe bò.
Thực ra không phải là Tằng Bạch Linh không hỏi, mà là cô thấy trên xe bò có một số chất thải, cô không muốn ngồi.
Diệp Nam Y nhìn xung quanh, nhanh chóng bước đến gần ông cụ Tề, lấy ra 5 viên kẹo sữa thỏ trắng, nhét vào tay ông cụ.
Ông cụ Tề bị hành động của Diệp Nam Y làm cho bất ngờ, cúi đầu nhìn, thấy là năm viên kẹo sữa, ban đầu không định nhận, nhưng nghĩ đến mấy đứa trẻ ở nhà, cuối cùng vẫn cho vào túi.
Diệp Nam Y thấy ông cụ nhận lấy đồ, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
"Cô bé, vô công bất thụ lộc, nói đi, có chuyện gì muốn hỏi phải không?”
Diệp Nam Y thấy ý định của mình bị ông cụ nhìn thấu, chỉ cười ngại ngùng.
"Ông cụ Tề, cháu là Diệp Nam Y, ông có thể gọi cháu là Tiểu Diệp hoặc Nam Y đều được. Cháu muốn hỏi, khi đến thôn thì bọn cháu sẽ ở đâu ạ?"
Ông cụ Tề nghe câu hỏi này thì thở phào, hóa ra là hỏi chuyện này.
"Trong thôn có một chỗ dành riêng cho thanh niên trí thức, là ngôi nhà trước đây của địa chủ, thanh niên trí thức đều ở đó.”
Diệp Nam Y gật đầu, tiếp tục hỏi: "Vậy mọi người ở chung một chỗ, hay là ở riêng từng phòng ạ?"
Ông cụ Tề lúc này mới nhận ra, cô bé này không đơn giản chỉ hỏi chuyện ở đâu.
"Ông biết cháu muốn hỏi gì rồi. Ngôi nhà đó có giường ngủ tập thể, không mất tiền, là chỗ ở do thôn sắp xếp cho thanh niên trí thức."
“Ngoài ra cũng có phòng riêng, nhưng phải trả tiền thuê, một năm 20 đồng, có thể ở một mình.”
Diệp Nam Y nghe xong, mừng thầm trong bụng, như vậy thì tốt quá! Cô muốn ở riêng, cô là người có bị mật trong người, ở một mình ăn uống thoải mái hơn một chút.
"Ông cụ Tề, thực không dám giấu, cháu muốn ở riêng, vẫn còn phòng không ạ?"
Ông cụ Tề nghe vậy thì vui lắm, ngôi nhà đó thuộc sự quản lý của ông, nếu có người thuê, thôn sẽ có thêm một nguồn thu.
Mà nhìn bộ dạng cô bé này không giống người có nhiều tiền, có nên đồng ý không đây.
"Ông cụ Tề, ông đang nghĩ gì vậy?"
"Không có gì, đã xuống nông thôn làm thanh niên trí thức, chỗ cần tiền rất nhiều, tiền thuê không rẻ đâu nhé!"
Diệp Nam Y vội vàng giải thích: "Cháu có tiền, chỉ là nhìn cháu nhỏ con thôi."
Nghe Diệp Nam Y nói vậy, ông cụ Tề không suy nghĩ thêm nữa.
"Đến nơi ở của thanh niên trí thức, ông sẽ đưa cháu hợp đồng thuê phòng, đến lúc đó cháu nộp tiền là được."
Diệp Nam Y vui vẻ gật đầu, sau đó lại hỏi thêm vài chuyện khác.
Mấy người đi sau nhìn Diệp Nam Y trò chuyện với ông cụ Tề vui vẻ như vậy thì cảm thấy có chút ghen tị.
Không nhịn được, Tằng Bạch Linh liền buột miệng:
"Có người ấy à, chỉ biết nịnh bợ, nói chuyện với một ông già đánh xe bò thì có gì hay ho chứ."
Vương Phương nghe thấy lời này, mắt tối sầm lại, vội liếc nhìn sắc mặt của ông cụ Tề.
Quả nhiên, đắc tội rồi. Ông cụ vừa nãy còn cười nói vui vẻ với Diệp Nam Y, giờ đây mặt đen như mực, mặt đen ép được ra mực luôn ấy.
Vương Phương lại nhìn Tằng Bạch Linh, trong lòng khổ sở vô cùng! Không phải chứ, cô ta bị bệnh à? Không biết nói chuyện thì câm mồm đi.
Khi Vương Phương đang âm thầm mắng Tằng Bạch Linh, hoàn toàn không để ý rằng Diệp Nam Y đang đứng đợi bọn họ ở phía trước.
Đến lúc phát hiện ra thì đã muộn, Diệp Nam Y thẳng chân đá cho Tằng Bạch Linh ngã lăn ra đất.
Đăng bởi | HyeJin |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 59 |