Bị Theo Dõi 2
Editor: Hye Jin
Làm việc một lúc, Lưu Thắng cảm thấy không chịu nổi nữa.
"Diệp thanh niên trí thức, chúng ta thương lượng chút đi, bó lúa nhỏ lại một chút, cậu xem, mỗi lần khiêng bó lúa cậu bó, động tác tớ bị chậm lại hẳn."
Diệp Nam Y chỉ mải làm việc, không nghĩ đến chuyện này.
"Được, lần này cậu chịu khó một chút nhé."
Lưu Thắng khó nhọc gật đầu, khệ nệ khiêng bó lúa đi, dáng đi xiêu xiêu vẹo vẹo.
Có vài người trong thôn thắc mắc, tại sao mấy thanh niên trí thức khiêng bó lúa lại đi đứng kỳ lạ như vậy?
Lúc này, một lão nông cự phách trồng lúa cười nói: "Bó lúa này ai buộc mà chắc thế, không trách được cậu thanh niên đi loạng choạng thế kia."
Mọi người lúc này mới vỡ lẽ.
Một ngày làm việc trôi qua, ai nấy đều mệt nhoài, nặng nhọc về nhà.
Lưu Thắng vẫn còn sức đùa:
"Diệp thanh niên trí thức, thật nhờ có cậu, lần đầu tiên tớ được công điểm tối đa."
Nghe Lưu Thắng nói vậy, Vu Xuân Hương cũng bật cười: "Đúng thế, tớ làm một lúc lại phải ngó sang xem, tớ và Lý thanh niên trí thức làm chậm sợ kéo tụt tiến độ của Diệp thanh niên trí thức, chỉ dám vùi đầu mà làm.
"Cúi đầu làm là đúng rồi, ngẩng lên nhìn phía trước, cậu sẽ thấy nản ngay."
Mọi người vừa đi vừa nói cười, không hề để ý có một người cách đó không xa đang nhìn Vu Xuân Hương bọn họ với ánh mắt u ám như rắn độc, sẵn sàng tấn công khi họ không để ý.
Đang cười nói, Lý Dao bỗng có cảm giác có ai đó đang theo dõi mình, cô quay đầu lại nhìn mà không thấy gì.
Trở về kí túc xá thanh niên trí thức, Lý Dao vẫn thấy bất an, luôn có cảm giác chuyện gì đó sắp xảy ra.
"Cậu sao thế, Dao Dao?"
Vu Xuân Hương phát hiện Lý Dao ngồi không yên, có chút lo lắng.
"Xuân Hương, chúng ta đến tìm Diệp thanh niên trí thức đi, tớ có chuyện muốn nói."
Vu Xuân Hương không hỏi nhiều, đưa Lý Dao đi gõ cửa phòng của Diệp Nam Y.
Diệp Nam Y vừa định vào không gian, thì nghe thấy tiếng gõ cửa.
Mở cửa ra thấy là Vu Xuân Hương và Lý Dao.
Sắc mặt Lý Dao trông không được tốt.
"Các cậu có chuyện gì thì vào trong rồi hẵng nói."
Cả hai không từ chối, bước vào trong phòng.
"Lý thanh niên trí thức, sao sắc mặt cậu sao trông khó coi vậy?"
Diệp Nam Y rót hai cốc nước đường đỏ đưa cho họ.
"Diệp thanh niên trí thức, tớ cảm thấy rất bất an, hôm nay trên đường về, tớ cứ cảm giác có người đang theo dõi chúng ta, giống như một con rắn độc, chực chờ cắn chết chúng ta lúc chúng ta không để ý."
Diệp Nam Y mặc dù không biết tại sao Lý Dao lại có cảm giác đó, cũng không hỏi thêm, suy nghĩ một chút, cô đoán ra đại khái. Tề Nhị Oa đã trở về rồi.
Cô không có cơ hội để dò hỏi xem Nhị Oa có ở trong thôn không, sau đó lại xảy ra chuyện Đại Oa phát ngốc, khiến cô càng khó tìm người để hỏi thăm.
Nhưng từ ký ức của nguyên chủ, cô biết Nhị Oa là một người rất nham hiểm, suy nghĩ cẩn thận, cực kỳ khó đối phó.
Mà Tề Nhị Oa là người rất bênh vực người nhà, việc Đại Oa đột nhiên phát điên, dù không có chứng cứ, nhưng có Vương Tú Liên, bà ta chắc chắn sẽ kể mọi chuyện liên quan đến Đại Oa ra.
Vậy nên, việc ba người họ bị theo dõi là chắc chắn.
Vu Xuân Hương và Lý Dao thấy Diệp Nam Y đang suy nghĩ, không lên tiếng cắt ngang, chỉ lặng lẽ chờ, thỉnh thoảng nhấp ngụm nước.
"Các cậu đừng sợ, tớ đại khái biết là ai rồi, Tề Nhị Oa đã về rồi."
Vu Xuân Hương và Lý Dao ngơ ngác, trong thôn còn có người tên Nhị Oa sao? Họ ở đây nửa năm rồi mà chưa từng nghe qua.
"Diệp thanh niên trí thức, cậu có nhầm không?"
Diệp Nam Y khẳng định: "Không nhầm, hai cậu cố gắng ít ra ngoài, sắp tới Nhị Oa chắc chắn sẽ ra tay."
Đăng bởi | HyeJin |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 48 |