"Tần Chiêu Chiêu, cô điên rồi. Cô muốn làm gì?"
Tần Chiêu Chiêu nhìn người đàn ông cường tráng trên giường phía đối diện, toàn thân tỏa ra khí chất nam tính.
Anh mặc áo cộc tay màu xanh lục, làn da màu lúa mì gợi cảm, khuôn mặt anh tuấn cương nghị lạnh như băng.
Tần Chiêu Chiêu vội vứt con dao trên tay, tìm cớ giải tỏa sự ngượng ngùng: "Tôi, tôi chắc chắn là đang mộng du."
Cô cầm dao trên tay định ra tay với "Cậu nhỏ" của anh, nếu anh phản ứng chậm nửa nhịp, thì giờ đã là phế nhân rồi.
Nhưng cô lại lấy cớ mộng du, coi anh là đồ ngốc sao?
"Tần Chiêu Chiêu, cô đúng là bị bệnh tâm thần, tôi nhất định sẽ ly hôn với cô. Cho dù cả đời này tôi phải sống độc thân, tôi cũng sẽ không tiếp tục ở bên cô.
Tôi đã nộp đơn ly hôn rồi. Cô có dùng bất kỳ thủ đoạn nào cũng vô dụng. Cho dù tôi không làm quân nhân nữa, tôi cũng phải ly hôn với cô." Khuôn mặt Lục Trầm càng trở nên lạnh lùng, ánh mắt nhìn cô đầy chán ghét.
"Anh yên tâm, chỉ cần đơn ly hôn của anh được chấp thuận, tôi sẽ đi ký tên. Tuyệt đối sẽ không quấn lấy anh."
Nói xong, cô đứng dậy khỏi mặt đất và chạy ra ngoài.
Lục Trầm tỏ vẻ không thể tin nổi.
Người phụ nữ này dễ tính vậy sao?
Cô đồng ý ly hôn với mình rồi?
Không phải cô đã nói dù chết cũng không ly hôn với anh sao?
Hay là cô còn có chiêu gì khác?
Người phụ nữ này đúng là điên, anh không lúc nào là không hối hận, tại sao lại đưa ra một quyết định sai lầm như vậy, dẫn sói vào nhà, tự rước họa vào thân.
Bây giờ sự kiên nhẫn của anh đối với cô đã đạt đến đỉnh điểm.
Tần Chiêu Chiêu vừa đi, Lục Trầm xuống giường đi khóa cửa.
Ra khỏi cửa, Tần Chiêu Chiêu bất lực thở dài.
Kiếp trước cô sống sung túc, vô lo vô nghĩ.
Làm việc tại phòng khám đông y gia truyền trong nhà. Cô lớn lên trong phòng khám, từ năm tuổi đã bị ông nội kéo đi học y.
Sau khi tốt nghiệp đại học, theo yêu cầu của ông nội, cô làm việc tại phòng khám.
Vì khám bệnh chuẩn, ít tốn kém, bệnh khỏi nhanh. Vì vậy, bệnh nhân đều thích cô, đặt cho cô biệt danh là "Thần y."
Người dân khắp nơi trên cả nước đều đến tìm cô khám bệnh nan y. Ở kiếp trước, cô được coi là có chút tiếng tăm.
Lý do cô đến đây là vì cô đi xem mắt, giữa đường va chạm với một chiếc xe chở đất bị mất lái.
Sau đó xe cô bốc cháy nổ, cô nhìn thấy hồn mình rời khỏi thể xác.
Có một lực hút mạnh mẽ hút cô vào một hố đen, rồi cô xuyên vào người phụ nữ cùng tên cùng họ Tần Chiêu Chiêu này.
Cô vừa tỉnh dậy đã tiếp nhận toàn bộ ký ức của nguyên chủ.
Cô hiện đang ở thời đại năm 1980, nơi cô đang ở là khu nhà tập thể xa thành phố, nằm sâu trong núi.
Cô là vợ của một quân nhân. Chồng cô, Lục Trầm là một sĩ quan, chức vụ đoàn trưởng. Cô và chồng theo quân ngũ đến đây chưa đầy một tháng.
Mối quan hệ của họ không tốt, họ không phải là vợ chồng thực sự.
Là hôn nhân hình thức.
Vì ông nội của Lục Trầm bị bệnh nặng sắp mất, nguyện vọng của ông là nhìn thấy Lục Trầm lập gia đình.
Ngày xem mắt, Lục Trầm nói rõ với nguyên chủ rằng cuộc hôn nhân này chỉ là tạm thời, đợi ông nội mất, họ sẽ ly hôn.
Lúc đó anh nói sẽ cho cô hai nghìn tệ tiền bồi thường. Đồng ý thì kết hôn, không đồng ý thì thôi.
Nguyên chủ là con một trong gia đình, bố mẹ đều đi làm. Điều kiện gia đình cũng khá giả.
Cô từ nhỏ đã được nâng niu trong lòng bàn tay.
Bố mẹ chiều chuộng cô vô điều kiện, khiến cô trở nên ngang ngược, tùy tiện, bướng bỉnh, lười biếng.
Chưa học hết cấp hai, vì đi học muộn lại đánh nhau với bạn học, đánh người ta vào viện nên bị trường đuổi học.
Bố mẹ cô không còn cách nào khác, đành phải mua cho cô một công việc.
Cô chỉ làm một ngày đã thấy quá mệt mỏi và không được tự do, sau đó ba ngày đánh cá, hai ngày phơi lưới, cuối cùng còn lén bán công việc.
Tiền bán công việc tiêu hết rồi thì nằm ườn ở nhà.
Bố mẹ cô tức đến phát điên nhưng không có cách nào trị cô.
Hai vợ chồng thực sự không muốn dây dưa với cô nên nhờ người mai mối cho nguyên chủ.
Nguyên chủ lần đầu tiên nhìn thấy Lục Trầm đã bị anh thu hút, cô không để tâm đến việc Lục Trầm đề nghị kết hôn hình thức.
Nếu cuộc sống tốt đẹp, cô sẽ không ly hôn với Lục Trầm, cô xinh đẹp như vậy, ở bên nhau lâu ngày anh sẽ thích cô. Hôn nhân hình thức sẽ không còn nữa.
Nếu thực sự không được, vẫn còn hai nghìn tệ tiền bồi thường.
Đối với nguyên chủ vừa thích tiền lại vừa thiếu tiền thì đây không phải là thiệt thòi.
Với suy nghĩ như vậy, hai người đã đăng ký kết hôn ngay trong ngày hôm đó. Ngày hôm sau đã tổ chức tiệc cưới.
Ông nội cũng qua đời vào ngày tổ chức tiệc cưới, ông ra đi rất thanh thản.
Đăng bởi | HoaThanh |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 2 |