Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 15

Phiên bản Dịch · 1000 chữ

Lục Trầm lặng lẽ nhìn theo bóng dáng Tần Chiêu Chiêu, cảm giác này thật đặc biệt, đây mới giống một ngôi nhà. Hai người cùng nấu cơm, cùng ăn cơm, cảm giác ấy khiến anh thấy ấm lòng.

Khóe môi anh khẽ nhếch lên, bước tới giếng nước, múc một gáo nước đổ vào chậu, rửa tay sạch sẽ rồi đi ra ăn cơm.

Tần Chiêu Chiêu múc cơm trong chiếc bát to sang hai bát sứ trắng nhỏ, rồi đặt cùng đũa trước mặt Lục Trầm.

Cô nói: "Ăn đi."

Rồi tự mình cầm bát lên bắt đầu ăn cơm.

Lục Trầm cầm bát lên, xúc một miếng cơm. Mùi thơm của gạo rất đậm, cơm không quá mềm cũng không quá cứng, vừa vặn. Anh gắp một đũa khoai tây xào, vị chua cay vừa phải, ngon nhất mà anh từng ăn.

Người phụ nữ này rốt cuộc có bao nhiêu mặt? Chuyện bị vu oan trộm gà hôm nay, cô xử lý quá khéo léo đến mức các chị em trong khu gia đình quân nhân còn tự nguyện đứng ra bênh vực cô.

Hoàn toàn không giống phong cách của Tần Chiêu Chiêu trước kia. Cơm nấu cũng ngon như vậy ư? Anh nhớ lần trước khi dạy cô nấu ăn, cô đã lãng phí không ít lương thực.

Cô thật sự là Tần Chiêu Chiêu sao? Có khi nào bị ma nhập không?

Tần Chiêu Chiêu không biết anh đang nghĩ gì, cô đã đói bụng từ lâu.

Trong mắt cô lúc này chỉ có bát cơm, không có gì khác.

Lục Trầm ăn từng miếng cơm ngon lành, tâm trạng cũng kỳ lạ. Dù Tần Chiêu Chiêu nói chuyện với anh nhẹ nhàng, nhưng sắc mặt lại không mấy tốt. Anh biết cô vẫn còn giận. Tính khí của người phụ nữ này thật lớn.

Vừa ăn cơm, anh vừa nghĩ cách làm dịu mối quan hệ, rồi nhớ lại lời của Chu Phú Quý trên đường về.

"À, vừa nãy Chu Phú Quý bảo tôi nhắn lại với cô lời xin lỗi. Hy vọng cô đừng chấp nhặt với Lý Kiều Kiều, sau này chúng ta còn phải sống chung trong một khu."

Tần Chiêu Chiêu liếc nhìn anh, giọng điệu bình tĩnh: "Chuyện giữa tôi và cô ta đã kết thúc rồi. Chúng ta cũng sẽ sớm kết thúc. Sau khi ly hôn, tôi sẽ rời khỏi đây, sẽ không gặp lại Lý Kiều Kiều nữa. Nên anh nói mấy lời này chẳng có ý nghĩa gì."

Nói xong, cô tiếp tục ăn cơm không thèm nhìn anh thêm lần nào.

Lòng Lục Trầm chùng xuống, cô thật sự đồng ý ly hôn với anh rồi sao? Đây chẳng phải là điều anh luôn mong muốn? Vậy mà giờ đây khi Tần Chiêu Chiêu đồng ý, anh lại cảm thấy có chút không thoải mái.

Hôm nay không chỉ Tần Chiêu Chiêu có gì đó khác lạ, mà ngay cả anh cũng vậy.

Nhìn Tần Chiêu Chiêu ngồi đối diện, bình thản ăn cơm, ánh nắng bên ngoài hắt vào chiếu lên mái tóc cô. Trong khoảnh khắc ấy, Tần Chiêu Chiêu trông thật xinh đẹp.

Anh bỗng đờ đẫn một lúc.

Nghĩ đến việc cô sắp rời đi, sau này có thể sẽ lấy người khác, làm vợ người ta, sinh con đẻ cái cho người khác, trong lòng Lục Trầm cảm thấy không thoải mái.

Trước đây, chỉ cần anh nhắc đến chuyện ly hôn, Tần Chiêu Chiêu sẽ khóc lóc nói không có anh cô sống không nổi. Bây giờ cô bỗng nhiên thông suốt? Chẳng phải quá nhanh sao?

Cơm trong miệng cũng chẳng còn thấy ngon nữa, anh ăn miếng cuối cùng rồi đặt đũa xuống, nói: "Tôi ăn xong rồi."

Tần Chiêu Chiêu không ngẩng đầu lên: "Được, tối nay anh còn về ngủ không?"

Lục Trầm nghe cô hỏi vậy, trong lòng bỗng dưng cảm thấy dễ chịu hơn, "Nếu không có việc gì thì tôi sẽ về. Nếu không về thì chắc là có chuyện."

"Tôi biết rồi."

Lục Trầm thấy cô từ đầu đến cuối không thèm ngước nhìn mình một lần, lòng có chút hụt hẫng. Đi được hai bước, anh đột nhiên dừng lại, không quay đầu: "Tôi xin lỗi vì lúc nãy chưa hiểu rõ tình hình đã nổi giận với cô."

Tần Chiêu Chiêu lúc này mới ngẩng đầu lên, không ngờ Lục Trầm lại xin lỗi cô, quả là lần đầu tiên.

Lòng cô có chút dễ chịu hơn, cơn giận cũng vơi đi nhiều nhưng điều đó không có nghĩa là vết thương mà anh gây ra đã lành. Ấn tượng của cô về anh không bao giờ trở lại như trước nữa.

"Anh không cần để bụng. Chúng ta đã nói rõ sẽ chia tay trong hòa bình. Tôi hy vọng trước khi thủ tục ly hôn hoàn tất chúng ta có thể cư xử hòa hợp với nhau."

Cô thật sự rất nóng lòng, câu nào cũng nhắc đến chuyện ly hôn. Anh còn chưa gấp gáp đến vậy đâu.

Trong lòng bỗng dưng dâng lên cơn giận vô cớ, anh tức tối bỏ đi.

Vì quay lưng lại với cô, nên Tần Chiêu Chiêu không nhìn thấy gương mặt tức giận của Lục Trầm.

Cô còn thấy lạ lùng, mình đã nói sai điều gì sao? Ít nhất anh cũng nên đáp lại một câu, đó mới là phép lịch sự tối thiểu của một con người chứ.

Tần Chiêu Chiêu thu dọn bát đũa, rồi đi ra khỏi bếp.

Nhìn quanh sân nhà vừa lạ lẫm vừa quen thuộc, cô vẫn cảm thấy mọi thứ như một giấc mơ.

Cô vốn là một người kiên định theo chủ nghĩa duy vật, ở kiếp trước cô không hề tin vào ma quỷ hay thần thánh.

Nhưng tất cả những gì đang diễn ra hiện tại hoàn toàn đảo lộn niềm tin của cô.

Bạn đang đọc Xuyên Về Năm 80, Lấy Phải Sĩ Quan Quân Đội Là Tên Cuồng Mê Vợ (Dịch) của Một Nha Đích Thỏ Tử

Truyện Xuyên Về Năm 80, Lấy Phải Sĩ Quan Quân Đội Là Tên Cuồng Mê Vợ (Dịch) tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HoaThanh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.