Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1002 chữ

Sắc mặt Lý Kiều Kiều thoáng vẻ căng thẳng, sau đó cô ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh: “Tần Chiêu Chiêu, cô nói linh tinh gì thế?”

Tần Chiêu Chiêu chỉ định nói bâng quơ, không ngờ Lý Kiều Kiều lại căng thẳng như vậy.

Chẳng lẽ, gà nhà Trương Mỹ Phượng thực sự bị Lý Kiều Kiều trộm đi? Nhìn vẻ mặt hấp tấp giải thích của cô ta, Tần Chiêu Chiêu cũng dần hiểu ra tình hình.

Tần Chiêu Chiêu biết mình nên làm gì. Cô mỉm cười, nhưng ánh mắt không che giấu sự châm biếm khi nhìn Lý Kiều Kiều: “Nếu không phải cô làm, thì cô lo lắng cái gì? Hay là trong lòng cô có điều gì mờ ám?”

“Tần Chiêu Chiêu, cô nói bậy! Không phải tôi làm, tôi lo gì chứ? Người nên lo lắng là cô mới đúng! Cô không chịu nhận sao? Mỹ Phượng à, có vẻ như con gà của chị sẽ không lấy lại được rồi. Chi bằng chị đi đến doanh trại tìm Lục doanh trưởng đi.”

Lý Kiều Kiều đã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Cô ta hiểu rất rõ mối quan hệ giữa Tần Chiêu Chiêu và Lục Trầm. Lục Trầm đến giờ vẫn chưa từng cùng phòng với cô, rõ ràng là xem thường, không muốn chung sống với cô. Hôm qua cô còn nghe chồng mình nói rằng Lục Trầm có vẻ đã viết đơn xin ly hôn rồi.

Chồng của Trương Mỹ Phượng, Liên trưởng Lý, là cấp dưới của Lục doanh trưởng. Cô ấy không muốn làm lớn chuyện khiến Lục Trầm mất mặt, chỉ cần Tần Chiêu Chiêu trả lại con gà thì sẽ không đi tìm Lục Trầm

“Em dâu à, Tiểu Bảo nhà chị mới ba tuổi, đang cần dưỡng chất để phát triển. Nhà chị chẳng có gì nhiều, chỉ trông chờ vào ba con gà để đẻ trứng cho thằng bé ăn. Nếu đúng là em đã lấy, thì em trả lại cho chị. Chị sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra, được không?”

Tần Chiêu Chiêu giờ đã chắc chắn rằng con gà kia là trò của Lý Kiều Kiều, con gà đó chắc chắn đang ở nhà của cô ta. Kể cả nếu gọi Lục Trầm về, cô cũng không sợ.

“Chị à, tôi thật sự không lấy con gà đó. Nếu không tin, chị có thể vào nhà tôi tìm. Nếu chị tìm thấy dù chỉ một sợi lông gà, tôi sẽ quỳ xuống và dập đầu xin lỗi chị.”

Lý Kiều Kiều vừa nghe xong liền hào hứng. Cô ta biết rõ tình trạng trong nhà Tần Chiêu Chiêu. Cô ta từng nói với các chị em trong khu rằng nhà Tần Chiêu Chiêu giống như một bãi rác, nên cô mới luôn đóng cửa kín mít nhưng những người khác lại không tin.

Chỉ cần vào nhà tìm, họ sẽ biết những gì cô ta nói là sự thật, chứ không phải vì cô ta có thù riêng với Tần Chiêu Chiêu mà bịa chuyện.

Trương Mỹ Phượng nghe Tần Chiêu Chiêu nói vậy, lại bắt đầu do dự. Hôm nay Tần Chiêu Chiêu không giống mọi khi. Trước đây, cô chẳng bao giờ lý luận với ai, lại còn bảo vào nhà tìm và nếu không tìm thấy sẽ quỳ xuống xin lỗi. Nếu Tần Chiêu Chiêu không phải người lấy, tình hình sẽ trở nên rất khó xử.

Chồng cô từng nói với cô từ ngày đầu tiên đến đây rằng, không nên gây chuyện, phải đoàn kết với các chị em trong khu gia đình. Cô chỉ nghe Lý Kiều Kiều nói đã nhìn thấy con gà đi lạc vào sân nhà Tần Chiêu Chiêu. Chính Lý Kiều Kiều khẳng định rằng gà đã bị Tần Chiêu Chiêu bắt. Trước đây, Tần Chiêu Chiêu đã từng giết chết một con gà nhà mình, nên cô ấy cũng tin lần này là do đối phương làm.

Trong cơn nóng giận, cô ấy chạy đến đây mà không suy nghĩ kỹ việc mình không có bằng chứng. Nếu không vào tìm, cô ấy dũng không cam lòng, vì con gà đối với cô thực sự rất quan trọng.

Lý Kiều Kiều thấy Trương Mỹ Phượng do dự, trong lòng còn sốt ruột hơn cả đối phương. Cô ta liền tiến đến kéo Trương Mỹ Phượng: “Chị à, chúng ta cùng vào tìm đi.”

Trương Mỹ Phượng rút tay ra khỏi tay Lý Kiều Kiều. Cô ấy quyết định chờ chồng mình về rồi tính. Nếu Tần Chiêu Chiêu thật sự không lấy, mà mình lại đi vào nhà tìm, thì sẽ bị coi là người phá hoại đoàn kết. Mình không thể để điều đó ảnh hưởng đến chồng.

“Nếu cô nói không phải cô làm, thì tôi tin cô. Tôi sẽ đi tìm chỗ khác.”

Nói xong cô ấy định rời đi, nhưng bị Lý Kiều Kiều giữ lại: “Chị Mỹ Phượng, sao chị có thể bỏ đi được? Chị tin lời Tần Chiêu Chiêu sao? Nếu chị bỏ đi, con gà của chị sẽ mãi mãi không tìm lại được.”

Tần Chiêu Chiêu nhìn Lý Kiều Kiều nhảy nhót khắp nơi, cảm thấy cô ta thật nực cười. Nguyên chủ để bản thân rơi vào bẫy của cô ta quả thực là quá dễ dàng.

Trương Mỹ Phượng không phải là người thiếu suy nghĩ. Lúc này, cô ấy đã hiểu ra. Tất cả mọi người đều sống cùng trong một khu gia đình, thời gian chung sống cũng đủ dài để hiểu nhau. Lý Kiều Kiều cố tình xúi giục cô gây sự với Tần Chiêu Chiêu, rõ ràng là vì cô ta muốn trả thù cá nhân.

Hai người đã từng cãi nhau, mà Lý Kiều Kiều không ít lần nói xấu Tần Chiêu Chiêu trước mặt cô.

“Nếu không tìm được thì thôi Kiều Kiều, chuyện của tôi không cần cô lo nữa.”

Bạn đang đọc Xuyên Về Năm 80, Lấy Phải Sĩ Quan Quân Đội Là Tên Cuồng Mê Vợ (Dịch) của Một Nha Đích Thỏ Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HoaThanh
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.