Lý Kiều Kiều tức đến phát điên, sao Trương Mỹ Phượng lại mềm yếu như vậy? Nếu chuyện này kết thúc trong im lặng, chẳng phải mọi nỗ lực của cô ta đều vô ích sao? Nhưng nếu Trương Mỹ Phượng không muốn làm lớn chuyện nữa, cô ta cũng không có cách nào.
Tần Chiêu Chiêu thấy thời điểm đã đến, liền lên tiếng: “Chị à, chị không thể không tìm được. Nếu con gà không được tìm ra thì tôi vẫn là người bị nghi ngờ. Để tôi có thể xóa bỏ mọi nghi ngờ và tìm ra kẻ trộm thật sự thì chị vẫn nên vào nhà tìm một lần đi.”
Trương Mỹ Phượng còn chưa kịp trả lời, Lý Kiều Kiều đã vội vàng chen vào: “Chị à, Tần Chiêu Chiêu đã nói thế rồi, chị cứ vào tìm đi. Chúng tôi sẽ cùng vào với chị.”
Trương Mỹ Phượng nhìn về phía Tần Chiêu Chiêu.
Tần Chiêu Chiêu gật đầu, rồi quay sang các chị em khác trong khu gia đình: “Tôi đến đây chưa lâu, lại làm nhiều chuyện không phải với các chị. Hôm nay tôi muốn nói lời xin lỗi đến mọi người.
Tất nhiên là trừ Lý Kiều Kiều ra.
Hồi tôi mới đến khu gia đình, Lý Kiều Kiều thường xuyên đến nhà tôi thân thiết, hỏi han về tôi. Tôi là người ngây thơ dễ tin người, nên đã nghĩ cô ta là người tốt và kể hết mọi chuyện cho cô ta nghe. Thế nhưng, cô ta lại đem những chuyện tôi kể lan truyền khắp nơi.
Khi biết được cô ta làm thế tôi đã rất giận, mà đó là lý do tôi đến tìm cô ta cãi nhau, thậm chí đánh nhau. Các chị không tin lời tôi, lại đứng về phía cô ta, khiến tôi càng thêm giận. Vì vậy, tôi đã làm ra nhiều chuyện điên rồ.
Đến khi tôi nhận ra sai lầm, thì đã làm mất lòng tất cả mọi người. Tôi cũng định tìm cơ hội để xin lỗi nhưng chưa kịp thì hôm nay lại xảy ra chuyện này.
Nếu mọi người có thể tha thứ cho tôi, tôi xin mời mọi người đến nhà chơi. Chúng ta cùng tìm ra kẻ trộm gà và trả lại sự trong sạch cho tôi.”
Nghe cô nói vậy, mọi người có phần không quen. Trước đây Tần Chiêu Chiêu đâu có nói chuyện như thế này. Nhưng nghĩ kỹ lại, những gì cô nói đều đúng. Lúc Tần Chiêu Chiêu mới đến, mọi người đều bị sắc đẹp của cô làm kinh ngạc, ai cũng nói cô còn đẹp hơn cả những minh tinh trên phim ảnh.
Chỉ có Lý Kiều Kiều nói rằng cô có khuôn mặt của một con cáo, mặt nhỏ như thế chỉ toát lên vẻ tầm thường.
Sau đó, những chuyện về Tần Chiêu Chiêu và Lục Trầm cũng chính từ miệng Lý Kiều Kiều mà ra.
Nghĩ theo hướng của Tần Chiêu Chiêu, ai gặp phải chuyện như vậy cũng không thể bình tĩnh được. Chỉ là cách xử lý của cô có phần cực đoan mà thôi.
Lục doanh trưởng là một người tốt. Trong tương lai, mọi người vẫn sẽ tiếp tục sống cùng nhau trong khu gia đình này. Ngẩng đầu không thấy cúi đầu sẽ thấy, nếu có thể hóa giải mâu thuẫn thì đó cũng là điều tốt.
“Vợ Lục doanh trưởng nói vậy rồi, chúng ta đều là người trong một khu gia đình, chẳng qua cũng chỉ là chuyện nhỏ nhặt thôi. Cứ để mọi chuyện qua đi. Chúng ta phải đoàn kết để các ông chồng có thể yên tâm công tác trong quân đội. Chúng ta cũng chưa từng vào nhà Tiểu Tần, giờ Tiểu Tần đã mời thì chúng ta cứ vào ngồi một chút đi.”
Người lên tiếng là Dương Khánh Mai.
Cô là người chị cả trong khu gia đình, cũng là một trong những bà vợ quân nhân đầu tiên theo chồng đến đây. Cô rất tốt bụng và vì chồng cô là giám đốc nhà máy đế giày của quân khu, nên mối quan hệ của cô với mọi người rất tốt. Nhiều chị em trong khu gia đình cũng đang làm việc tại nhà máy này.
Nghe cô nói vậy, những bà vợ khác cũng dần bỏ qua thành kiến với Tần Chiêu Chiêu và theo Dương Khánh Mai bước vào sân.
Lý Kiều Kiều vẫn đứng ngơ ngác, mắt trợn tròn đầy ngạc nhiên.
Vừa rồi xảy ra chuyện gì? Tần Chiêu Chiêu đã xin lỗi, thậm chí còn lôi cô ta vào cuộc. Tần Chiêu Chiêu ngụ ý rằng mọi chuyện điên rồ mà cô ta đã làm là do Lý Kiều Kiều khơi mào.
Điều khiến cô ta sốc hơn là vợ của Lữ trưởng Tôn đã tin lời Tần Chiêu Chiêu và còn tha thứ cho cô. Thật không thể tin nổi!
Tần Chiêu Chiêu nhìn vẻ mặt thất vọng của Lý Kiều Kiều trong lòng không khỏi đắc ý. Vở kịch thú vị còn chưa kết thúc đâu.
Cô cười nói: “Lý Kiều Kiều, sao đứng đó làm gì? Cô không muốn vào nhà tôi lục soát à? Vào mà tìm đi.”
Lý Kiều Kiều nhìn cô với ánh mắt khiêu khích, cảm thấy vô cùng tức giận, chỉ muốn bóp chết cô ngay lập tức. Cô ta biết chắc chắn con gà không có trong nhà Tần Chiêu Chiêu, tìm cũng chẳng có tác dụng gì.
Cô ta chỉ muốn tìm một kẻ đổ vỏ cho việc con gà biến mất, mà Tần Chiêu Chiêu với tiếng xấu khắp nơi là lựa chọn hoàn hảo. Vừa có thể chiếm được con gà, lại còn làm cho danh tiếng của Tần Chiêu Chiêu thêm tệ hại.
Xinh đẹp thì có ích gì? Khi danh tiếng đã hỏng thì chẳng còn ai coi trọng cô nữa.
Tìm không thấy con gà cũng chẳng sao, cô ta sẽ bảo rằng Tần Chiêu Chiêu đã ăn hoặc giấu ở đâu đó. Chỉ cần cô ta nói thế mọi người hẳn sẽ tin thôi. Đối phó với Tần Chiêu Chiêu, cô ta vẫn tự tin có thể xoay chuyển mọi việc theo ý mình.
Đăng bởi | HoaThanh |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian |