Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Âu cũng là người mệnh khổ…

Tiểu thuyết gốc · 1577 chữ

Trên đường phố đông đúc, người xe tấp nập, cửa hàng san sát, ánh đèn neon trong đếm tối càng khiến thành phố này càng thêm sầm uất hoa lệ.

Nam thanh nữ tú ăn mặc thời thượng, top năm top ba đi dạo, có trò chuyện vui vẻ, có vừa ăn vừa nghe nhạc, hoặc ngồi trên ghế đá công viên tâm sự tương lai… tràn ngập khí tức thanh xuân tươi đẹp.

Cũng có những cô gái ăn mặc mát mẻ, trang điểm lộng lẫy, không ngừng liếc mắt đưa tình với nam nhân qua đường, chỉ cần một câu “đi không em”, là có thể cùng người xa lạ thâm nhập giao lưu đến nơi tận cùng của thân thể…

Nhưng chen lẫn trong dòng người ăn mặc thanh nhã đẹp đẽ, vẫn xen lẫn từng bóng hình lầm lủi qua từng góc phố, bọn hắn ăn mặc quần áo cũ nát, thân thể gầy gò, mặt mày lem luốt, có thì vác bao sau lưng, nhặt những lon nước, chai nhựa, thậm chí thức ăn còn thừa mà người “thượng lưu” vứt bỏ.

Có thì đội thúng hàng, bên trong chứa đủ loại món ăn vặt rẻ tiền, không ngừng lân la các công viên, quán nhậu, nhà hàng… mời chào thực khách rủ lòng thương mua giúp.

Cũng có tiếng bán vé số lanh lảnh, mẹ đơn thân dắt theo con nhỏ, hoặc cụ già dắt theo cháu mình, len lỏi qua từng con phố xin ăn.

Xa xa, không biết giọng hát của người bán hàng lưu niệm nào ngân nga cất lên, nghe rất ngọt ngào, nhưng xen lẫn trong đó là nổi buồn man mác…

Người bán được hàng thì không giấu được niềm vui, kẻ bị xua đuổi lăng nhục, thậm chí bị đánh, thì chỉ có thể nuốt nước mắt lầm lủi rời đi.

Nhân gian phồn hoa, ở trong một góc phố hoa lệ, lại có thể diễn dịch ra gần như hoàn mỹ.

Hoa cho người giàu, lệ cho người nghèo.

- Lão Vũ, nay về sớm thế?

Trong một góc đường, cách khu vực sầm uất không xa không gần, nơi không có ánh đèn neon chiếu rọi, lão Vũ đặt bao đựng ve chai xuống đất, khẽ tựa thân thể mệt mỏi lên tường, sau đó từ từ ngồi xuống.

Nghe ông lão ăn xin ngồi bên cạnh hỏi, hắn chỉ khẽ gật đầu, vỗ nhẹ cái chân teo tóp của mình.

Chân phải của hắn bị gãy, nhưng không được cứu chữa kịp thời, cho nên sớm đã tàn phế.

Lão ăn xin kia nhìn hắn với vẻ ái ngại, muốn khuyên vài câu, nhưng cuối cùng lại nhịn xuống.

Hơn hai năm trước lão Vũ xuất hiện ở đây, thân thể tàn tật rất thê thảm, lúc ấy đã đói ngất, người còn bầm dập, vừa nhìn là biết bị người đánh.

Lão ăn xin thương tình, chạy tới đồn công an gần đó báo tin, lão Vũ được xe cấp cứu đưa đi, nhưng chỉ ba ngày sau, lại xuất hiện ở đây lần nữa, gia nhập vào đội ngũ vô gia cư.

Lúc ấy lão ăn xin có bảo lão Vũ đi theo mình, cái nghề ăn xin này, tuy tủi nhục, nhưng ít nhất vẫn có miếng ăn qua ngày, không đến mức chết đói, dù sao lão Vũ cũng tàn phế, rất dễ khiến người khác rủ lòng thương.

Nhưng lão Vũ từ chối, hắn đi nhặt ve chai, kiếm từng đồng sống qua ngày. Hắn khuyên rất nhiều lần, kết quả đều như thế.

Dù vậy, thỉnh thoảng lão ăn xin vẫn thấy lão Vũ bị người đánh, có mấy lần còn tưởng không qua khỏi.

Hắn có hỏi thăm, nhưng lão Vũ chỉ im lặng không nói, lầm lũi nép mình trong góc, như một con sói tự liếm láp vết thương.

Khi đó hắn vô tình nhìn thấy ánh mắt của lão Vũ, ánh mắt kia khiến hắn phải ám ảnh, nhiều đêm giật mình trong ác mộng.

Lúc này lão Vũ khẽ thở một hơi dài, lấy chai nước suối còn lưng lửng ở bên hông, mở nắp uống cạn sạch.

Có chút nước chảy ra khóe miệng, theo bộ râu xồm xàm không biết đã bao lâu chưa cắt tỉa rơi xuống ngực, làm chiếc áo thun vốn đã cũ kỹ dơ bẩn, nay lại càng bẩn thỉu hơn.

Sau khi uống xong, hắn cẩn thận nhét chai nhựa vào bao, người dựa hẳn vào tường, thần sắc đờ đẫn ngắm nhìn đường phố phồn hoa ở xa xa.

Bất tri bất giác, ánh mắt hắn trở nên mông lung, giống như chìm vào hồi ức.

Nhìn khuôn mặt già nua giống như bảy tám mươi tuổi của hắn, ai có thể biết được, hắn năm nay chỉ mới hơn năm mươi mà thôi.

Hơn năm mươi, nhưng thân thể lại lão hóa đến mức độ gần đất xa trời này, đủ thấy cuộc đời của hắn thăng trầm và đầy sóng gió như thế nào.

Ai biết được, mấy năm trước, ở cái thành phố này, hắn, Hồ Thành Vũ, cũng là nhân vật hô phong hoán vũ, đứng trên đỉnh của xã hội thượng lưu.

Từ một thanh niên gia cảnh bình thường, từng bước trở thành nhân vật đỉnh cao trong giới thượng lưu, tài trí, thủ đoạn, phong cách làm việc của hắn tự nhiên không tầm thường.

Có thể leo lên được vị trí ấy, hắn hầu như không từ bất kỳ thủ đoạn nào, lường gạt hãm hại, cưỡng bức uy hiếp… tất cả đều từng làm qua.

Chỉ cần mục đích đạt tới, quá trình là gì đều không quan trọng.

Trong suốt mấy chục năm năm lộn thương trường, việc đại ác thì chưa đến nổi, nhưng tiểu ác lại không nhớ đã làm bao nhiêu.

Nhưng con người luôn không toàn diện, kẻ có thủ đoạn tàn nhẫn, sắc bén như Hồ Thành Vũ, cũng tồn tại điểm yếu của mình.

Đó chính là con trai hắn.

Người vợ cùng chung hoạn nạn, gian khổ, thậm chí vì cứu hắn mà chết sớm, trước khi đi chỉ trăn trối một điều: nhớ phải chăm sóc con thật tốt.

Từ đó về sau, hơn hai mươi lăm năm, hắn chưa từng đi bước nữa.

Dù trong khoảng thời gian hắn thành công, số lượng nữ nhân ăn nằm với hắn không ít, có là tự nguyện, có vì tiền tài danh vọng, có thậm chí là bị hắn cưỡng bức, uy hiếp… nhưng không một ai có thể thay thế được người vợ thuở cơ hàn lúc trước.

Về phần con trai, chỉ cần hắn có thể làm được, hầu như là đòi gì có nấy, che chở hết mực.

Nhưng ai nghĩ tới, chỉ vì quá nuông chiều con, cuối cùng lại dẫn đến cảnh cửa nát nhà tan.

Càng đáng chết là súc sinh kia nhận giặc làm cha, vì sống tạm bợ, lại tự tay đánh hắn tàn phế, bán đi tất cả bí mật kinh doanh của gia đình…

Cho đến thời điểm đó, hắn mới nhận ra, mình và vợ sinh ra không phải người, mà là một súc sinh.

Trong đêm mưa gió, lão Vũ lê lết thân thể tàn phế đến trước mộ vợ, dựa lưng vào bia mộ, thì thầm nói gì đó rất lâu, rất lâu…

Sau đó hắn khóc, lần đầu tiên sau khi vợ mất, hắn lại khóc lần nữa.

Hắn không phải tiếc cho gia sản bị mất, tiếc cho cơ nghiệp mà mình và vợ chung tay xây dựng không còn, mà tiếc vì minh chứng cho kết tinh tình yêu của vợ chồng bọn họ đã không còn.

Từ giây phút đó, chấp niệm phải một đời bảo bọc cho con trai không còn nữa, hắn sẽ sống một lần cuối cùng vì chính mình…

Qua rất lâu, lão Vũ mới giật mình tỉnh lại, trong mắt lóe lên một tia hàn quang bức người.

Móc điện thoại từ trong túi quần ra, vừa rồi là điện thoại có thông báo, mới làm hắn giật mình thoát khỏi hồi ức.

Kia là một chiếc điện thoại rất cũ kỹ, thậm chí không còn thấy logo thương hiệu, màn hình có nhiều vết rạn, người ta đã sớm ném vào thùng rác, hắn moi ra, thấy còn dùng được, vì vậy giữ lại, thỉnh thoảng vào web đọc truyện online.

Đây là thói quen tình cờ sau khi hắn lấy được chiếc điện thoại này, thời điểm mở ra, trên màn hình rạn nứt còn mở trang web đó, bộ truyện chủ nhân đang xem dở dang là Ngũ Long Tranh Bá của tác giả leminh.

Mới đầu hắn vốn định tắt đi, nhưng khi lướt vài trang, nội dung bên trong lại hấp dẫn hắn chú ý.

Bởi vì có một nhân vật trong đó, lại giống số phận của hắn đến kỳ lạ.

Thế là hắn theo dõi, đến nay cũng được nửa năm rồi!

Vốn định đi làm công việc mà mình chuẩn bị mấy năm nay, nhưng có thông báo chương mới, thôi thì xem một chút, dù sao cũng không mất bao nhiêu thời gian.

Tác giả gian ác chia chương rất nhỏ, ngày hai chương đọc còn chưa tới 5 phút, quả thật là khốn nạn.

Bạn đang đọc Xuyên Việt Ngũ Long: Ta Từ Lừa Gạt Tiểu Tức Phụ Bắt Đầu sáng tác bởi ThienVucThanhChu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThienVucThanhChu
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.