Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Âu cũng là người mệnh khổ…(2)

Tiểu thuyết gốc · 1423 chữ

Nhấn vào trang web, tầm 5 phút sau, ánh mắt lão Vũ lại trở nên đờ đẫn.

Là số phận sao?

Lại trùng hợp đến lạ kỳ!

Chương này, lại là chương nhân vật có số phận giống hắn kia chết, báo thù thất bại, bị nam chính giết chết, trước khi chết, còn ra sức làm nhục, để nhân vật kia tức đến chết…

- Đây là số mệnh sao?

Lão Vũ thì thào, nhưng sau đó ánh mắt trở nên sắc bén, giống như một con rắn độc chuẩn bị cắn người.

- Không… hắn chết, là vì quá ngu xuẩn, đã bị thù hận che mờ lý trí, còn ta… cũng sẽ chết… nhưng kẻ thù của ta… nhất định không sống được…

- Bất quá đứa con dâu kia của Hồ gia, số phận cũng thật bi thảm… âu cũng là người mệnh khổ giống ta… nếu ta là Hồ Thành Vũ trong truyện, liền một đao chém chết nghịch tử kia, sau đó tự mình chăm sóc nàng…

Hắn từ trong đống rác rưởi mà mình nhặt về, moi ra một cái bọc nhỏ, cầm lấy đi về phía nhà vệ sinh công cộng gần đó.

Lão ăn xin thấy hành động khác thường của lão Vũ, đang ăn dở ổ bánh mì không biết được ai cho ngẩn đầu lên, nghi hoặc hỏi.

- Này, ông đi đâu đấy? Đau bụng sao? Bình thường không phải tìm đại nơi nào đó ị sao? Vào nhà vệ sinh công cộng phải mất hai ngàn…

- Tôi đi tắm!

Lão Vũ ở phía xa đáp lại.

Lão ăn xin.

- …

Hắn còn tưởng mình nghe lầm, bởi vì từ lúc gặp lão Vũ đến nay, hắn chưa từng thấy đối phương tắm lần nào, trên người không biết đã chất bao nhiêu lớp đất, ngay cả hắn nhìn cũng sợ.

Hắn ít nhất mỗi tháng cũng tắm một lần.

- Sẽ không phải hồi quang phản chiếu, muốn sạch sẽ trước khi chết đó chứ?

Lão ăn xin nhịn không được nghĩ, thần sắc có chút lo lắng.

Dù sao người đến tuổi như bọn hắn, làm ra chuyện gì đó bất thường, thì thường thường chính là điềm báo.

Tuy không biết gì về hoàn cảnh của nhau, nhưng hai người coi như làm “hàng xóm” mấy năm, ít nhiều gì cũng có tình bạn già.

Lão Vũ tắm rất lâu, lâu đến lão ăn xin sợ bạn già bị tai biến chết ở bên trong, muốn vào xem thử, cuối cùng đối phương cũng ra.

Nhưng khi nhìn thấy lão Vũ trở về, lão ăn xin lại nhịn không được trợn mắt há hốc mồm.

Râu ria, tóc tai đều được cắt tỉa chỉnh tề, người mặc com lê thời thượng, chân mang giày đen bóng.

Tóc trắng cũng đã biến thành tóc đen, khuôn mặt tuy vẫn già, nhưng nhìn ít nhất trẻ lại hơn mười tuổi, nhìn giống như chủ tịch của một tập đoàn nào đó.

Đúng, cách ăn mặc này, khí chất này, còn có ánh mắt cùng thần thái kia, thậm chí còn hơn những chủ tịch tập đoàn mà lão ăn xin từng thấy qua trên phim.

Để hắn xém chút không nhận ra người này chính là bạn già nhặt ve chai của mình.

Bất quá để hắn kinh ngạc là, quần áo ăn mặc có thể đổi, nhưng râu tóc làm sao đổi, người có thể tự cắt được cho mình đẹp như vậy sao?

Ánh mắt lão ăn xin liếc qua phía sau lão Vũ, nhìn thấy từ trong nhà vệ sinh công cộng, có một thân ảnh nhanh chóng rời đi, nháy mắt đã không thấy bóng dáng.

Hắn đột nhiên rùng mình, nhịn không được lùi về phía sau một bước.

- Lão Vũ, ông…

Trong tay lão Vũ cầm một hộp quà được gói rất đẹp, mỉm cười nhìn lão ăn xin, nói câu nói đầu tiên với đối phương đêm nay.

- Bạn già, ở lại mạnh khỏe, tôi đi trước!

Nói xong cất bước rời đi, bên kia đường, không biết từ khi nào đã đậu sẵn một chiếc Vinfast sáng bóng.

Nhìn lão Vũ bước lên xe, lão ăn xin đờ đẫn, trong lòng càng dâng lên cảm giác bất an.

Hắn muốn gọi bạn già lại, nhưng xe đã khởi động rời đi.

Không bao lâu, trong một biệt thự xa hoa ở trung tâm thành phố, đèn đuốc sáng trưng, tiếng nhạc, tiếng cười nói rôm rả… hiển nhiên là chủ nhân đang mở tiệc chiêu đãi khách quý.

Ngoài cổng, bảo vệ dày đặc, kiểm tra từng vị khách quý ra vào, công việc an ninh rất nghiêm ngặt.

Chiếc Vinfast kia dừng lại, lão Vũ oai vệ bước xuống xe, ngẩng đầu nhìn biệt thự xa hoa trước mắt.

Biệt thự này, trước kia vốn là nhà của hắn. Nhưng nay đang ở, lại là kẻ đã hại hắn cửa nát nhà tan.

Vẻ hoài ức trong mắt biến mất, thay vào đó là hàn quang kinh người.

Hắn bước từng bước đi về phía cổng biệt thự, tuy chậm, nhưng vững chãi, không hề cà nhắc giống thường ngày.

Bất quá nếu nhìn kỹ sẽ thấy, theo mỗi một bước đi ra, dây thần kinh trên mặt hắn lại hơi co giật, thân thể cũng run nhè nhẹ.

Loại cảm giác đau đớn từ chân phải truyền đến, là không cách nào diễn tả bằng lời.

Đội trưởng đội bảo vệ là một thanh niên tầm 27 28 tuổi, vốn đang kiểm tra khách khứa ra vào, khi nhìn thấy lão Vũ đi tới, theo bản năng mỉm cười chào hỏi, nhưng ngay lập tức thân thể chấn động.

Thần sắc hắn không cách nào tin được.

Miệng hắn lắp bắp, muốn nói gì đó, nhưng giống như nghẹn ở cổ, không cách nào thốt ra được.

Lão Vũ nhìn thanh niên mặc trang phục bảo vệ, trong mắt cũng lóe lên vẻ khác lạ, nhưng nhanh chóng thu liễm, vỗ vai hắn cười nói.

- Vẫn khỏe chứ?

Thân thể thanh niên run rẩy, giống như theo bản năng đáp.

- Khỏe… khỏe…

- Khỏe là tốt!

Lão Vũ nói xong, từ trong túi lấy ra một thiệp mời, đưa vào tay thanh niên đang thất thần kia.

Thanh niên kia cũng dùng bản năng nhận lấy thiệp, lão Vũ không nhìn đối phương nhiều, gật đầu với những bảo vệ ở xung quanh, sau đó thong dong đi vào trong.

Mấy bảo vệ khác thấy đội trưởng đã kiểm tra, hình như còn quen biết đối phương, nghĩ là đại nhân vật, nên đều khách khí cúi đầu chào hỏi.

Hơn nữa thần thái cùng khí chất của lão Vũ như vậy, vừa nhìn là biết người ở vị trí cao.

Chờ lão Vũ đi xa, có bảo vệ thấy đội trưởng hơi khác thường, nên tới bên cạnh hỏi.

- Đội trưởng, anh sao thế?

Thanh niên kia mới như ở trong mộng mới tỉnh, lắp bắp nói.

- Không… không có gì?

Một người khác thấy thanh niên như vậy, cười lạnh nói.

- Chắc hẳn Tài thiếu gia… à không… Tài đội trưởng gặp người quen, nên xúc động.

Người bên cạnh phụ họa.

- Đúng đúng, dù sao biệt thự này, trước đây cũng là của gia đình Tài đội trưởng, hiện tại thời thế thay đổi, gặp được người quen, xúc động cũng bình thường.

Thân thể thanh niên kia hơi run, hai tay xiết chặt, ánh mắt lần đầu trở nên điên cuồng, ý định hô lên bị hắn bóp tắt, tay cất thiệp mời vào trong túi áo, không nói một lời, đi thẳng tới nơi xa hút thuốc.

Đám bảo vệ kia thấy vậy, càng nhịn không được cười khinh bỉ.

Phế vật, không, phải nói là súc vật mới đúng.

Phá gia chi tử, nhát gan hèn mọn, lấn yếu sợ mạnh, vì mạng sống ngay cả cha ruột cũng bán, còn hạ mình làm chó cho kẻ thù… không phải súc vật thì là cái gì?

Tầm nửa giờ sau, ở khu vực phòng riêng của gia chủ.

Đột nhiên…

Oanh…

Một tiếng nổ vang lên, khói lửa ngút trời, kèm theo tiếng la hét, gào khóc hoảng sợ...

Trong nháy mắt, cả biệt thự loạn thành một bầy.

Thanh niên đội trưởng giật mình rơi điếu thuốc, nhìn về phía biệt thự khói lửa mịt mù, nhịn không được khóc nấc lên, thân thể quỳ xuống đất.

- Cha…

Bạn đang đọc Xuyên Việt Ngũ Long: Ta Từ Lừa Gạt Tiểu Tức Phụ Bắt Đầu sáng tác bởi ThienVucThanhChu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThienVucThanhChu
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.