Ngươi… có bằng lòng hay không? (2)
Sau khi được Hồ Thành Vũ xác nhận, sắc mặt Nguyễn Minh có chút ngưng trọng nói.
- Đại nhân, theo những tin tức gần đây ta nhận được, Anh Hùng Trại này không bình thường.
Hồ Thành Vũ sinh hứng thú, muốn thử xem vị quân sư nổi danh trong Ngũ Long Tranh Bá Truyện này có kiến giải như thế nào, vì vậy hỏi.
- Ồ, không bình thường chỗ nào, không phải chỉ là một đám thổ phỉ sao?
Nguyễn Minh liếc nhìn hai ngàn thiết kỵ theo phía sau, lại liếc nhìn Hồ Thành Vũ, lập tức đoán được đối phương muốn thử tài mình, vì vậy hít sâu một hơi, vừa giục ngựa đuổi theo, vừa nói.
- Đại nhân, mấy năm gần đây, tuy vùng giáp ranh giữa ba châu là Chàm Châu, Sơn Châu cùng Định Châu chúng ta thường hay thiên tai dịch bệnh, nạn dân rất nhiều, nhưng đến bước đường cùng phải vào rừng làm cướp, lại không có bao nhiêu.
- Mà Anh Hùng Trại này, nhìn bề ngoài chỉ tầm hơn ngàn người, nhưng số lượng thực tế chắc chắn không phải thế, bởi vì nếu chỉ có vài nghìn người, làm sao có thể công phá huyện Thái Dương của Sơn Châu, lại đồng thời tập kích các thôn trấn ở huyện Tuy Phước ta, ngăn không cho dân quân bên này tiếp viện.
- Còn có nhiều vụ cướp bóc khác, đều là chia binh nhiều đường, vào sâu nội địa ba châu, số lượng báo lên hoàn toàn không khớp với thực tế.
Hồ Thành Vũ gật đầu, ra hiệu Nguyễn Minh nói tiếp.
Nhìn thấy thần sắc của Hồ Thành Vũ, Nguyễn Minh càng chắc chắn đối phương đang thử mình, ánh mắt lấp lóe, ra hiệu cho Phùng Quân Hưng để kỵ binh phía sau đi chậm lại một chút, sau đó giọng nói trở nên ngưng trọng.
- Một đám thổ phỉ đông đúc như thế, còn có thể đánh cả một huyện thành, hành tung lại thoắt ẩn thoắt hiện, quan quân của ba Châu qua mấy năm còn không diệt được, chứng minh…
Hắn hít sâu một hơi, sau đó nói.
- Phía sau bọn hắn có thế lực cường đại hậu thuẫn.
- Vậy quân sư nói xem, là ai đứng sau lưng đám thổ phỉ này.
Hồ Thành Vũ hỏi.
Nguyễn Minh chém đinh chặt sắt nói.
- Chế Bồng Na!
Thấy ánh mắt dò xét của Hồ Thành Vũ, Nguyễn Minh nói.
- Theo tình báo từ các nơi gửi về, Anh Hùng Trại này công kích cả ba châu, nhưng thiệt hại ở Sơn Châu và Định Châu chúng ta, đều có thể điều tra rõ ràng, tin tức, số liệu đều cụ thể, cũng khớp với lời của dân chạy nạn nói và thám báo thu thập được, nhưng thiệt hại ở Chàm Châu lại quá chung chung, nhìn như nặng nề, lại cho người cảm giác giả tạo.
- Đương nhiên, đây chỉ là cảm giác của ti chức, còn chưa dám khẳng định, nhưng có hai điểm đáng nghi hơn. Một, những thành viên trong Anh Hùng Trại kia, hơn chín phần là người Chăm Việt. Hai, mỗi lần quan quân truy quét, bọn hắn đều trốn vào Chàm Châu, sau đó phân tán ra, qua một đoạn thời gian, sau khi quan quân rút, bọn hắn lại ngóc đầu trở lại, hoạt động còn ác liệt hơn.
- Tuy quan viên bên Chàm Châu giải thích rất hợp lý, nói bọn hắn trốn vào rừng thiên nước độc không dễ tìm kiếm, nhưng đây là mấy ngàn người, không phải mấy chục người, thật muốn tìm kiếm, làm sao có thể không có dấu vết để lại? Quan viên Chàm Châu cũng không phải heo, sẽ tìm không ra? Trừ khi là bọn hắn không muốn tìm, thậm chí trợ giúp che giấu.
Hồ Thành Vũ lại hỏi.
- Vậy quân sư nói xem, vì sao Chế Bồng Na lại làm như vậy?
Nguyễn Minh nhìn Hồ Thành Vũ, hai người bốn mắt nhìn nhau, trong mắt Hồ Thành Vũ đầy vẻ cổ vũ cùng mong đợi, giống như đang đợi hắn nói ra lời thật lòng.
Toàn thân Nguyễn Minh chấn động, một cảm giác kích động dâng lên, xâm chiếm toàn bộ thể xác và tâm thần của hắn.
Người có chung chí hướng, người có chung lý tưởng, đôi khi chỉ cần một ánh mắt, là có thể hoàn toàn thấu hiểu.
Vì vậy hắn không chần chừ nữa, cũng không sợ lời nói ra đại nghịch bất đạo, sẽ khiến mình bị tru di cửu tộc.
- Thiên hạ đại loạn, hoàng quyền sụp đổ, quần hùng tranh bá.
- Tốt!
Hồ Thành Vũ đưa tay, nắm lấy tay của Nguyễn Minh, ánh mắt chân thành nói.
- Nguyễn Minh, từ nay về sau, ngươi chính là đệ nhất quân sư của Hồ Thành Vũ ta, cùng theo ta bình định thiên hạ, quét sạch tà dị, trả cho muôn dân một thái bình thịnh thế. Ngươi… có bằng lòng hay không?
Thân thể Nguyễn Minh run rẩy kịch liệt, những mưu sĩ như hắn, tầm nhìn thời cuộc tự nhiên rõ ràng hơn người thường rất nhiều, biết cực suy tất thịnh, thịnh cực tất suy chính là đại thế.
Hoàng tộc ở thời của Chiêu Hoàng Nữ Đế quá hưng thịnh, tứ hải nhất thống, bốn phương quy phục, hoàng quyền bao la cuồn cuộn.
Nhưng nàng vừa mất, giang sơn không người chống đỡ, quyền thần nổi lên, tông phái xuất thế, các loại kiêu hùng nhao nhao xuất hiện, lại thêm thiên tai dịch bệnh liên tục… đây chính là điềm báo cho thiên hạ sắp phân ly.
Trí tuệ của Nguyễn Minh là không cần bàn cãi, nếu không có thực tài, làm sao có thể khiến Nguyễn Trung ba lần đến mời, làm sao có thể diệt Chế Bồng Na, làm sao có thể đuổi đánh Nguyễn Phúc Quang như chó nhà có tang…
Nếu không phải thiên mệnh không về Nguyễn Trung, để hắn tráng niên mất sớm, thì dù Nguyễn Phúc Quang có Đào Duy Tư phò tá, cả đời cũng đừng hòng ngóc đầu lên được.
Hắn sớm đầu quân cho Hồ Thành Vũ, một là vì Hồ Thành Vũ thật có ơn cứu mạng, hai là Hồ gia có được thực lực và nội tình tranh bá thiên hạ.
Trải qua mấy năm âm thầm xem xét, vốn Nguyễn Minh đã rất thất vọng, cảm thấy Hồ gia không có kiêu hùng, không một ai có tư chất trở thành minh chủ, cho nên dự tính qua một đoạn thời gian nữa, sẽ tìm lý do cáo biệt rời đi.
Không nghĩ tới niềm vui lại đến bất ngờ như vậy.
Lúc này Hồ Thành Vũ lại cho thêm một quả boom nặng ký.
- Nếu không có nghịch tử kia làm bình phong, ta hiện tại chỉ sợ không chỉ là bị người phế đan điền đơn giản như vậy!
Thân thể Nguyễn Minh chấn động càng dữ dội, cảm thấy tất cả nghi hoặc đều thông suốt, trong lòng chỉ hiện ra mấy chữ: thì ra là thế, thì ra là thế…
Hắn hít sâu một hơi, thanh âm nghiêm nghị.
- Minh nguyện đi theo chúa công, thề cùng xây nghiệp lớn, dù thịt nát xương tan cũng không hối hận.
Xưng hô cũng đã thay đổi, đại biểu cho hắn thật quyết tâm phò tá Hồ Thành Vũ.
Hồ Thành Vũ cười lớn nói.
- Vẫn nên xưng hô như cũ, hiện tại thời cơ chưa tới, chúng ta còn phải chuẩn bị rất nhiều, trước lấy máu của đám Anh Hùng Trại kia, mở đầu cho đại nghiệp của chúng ta.
- Được, nguyện theo đại nhân xông pha khói lửa!
- Tốt, giá...
Hai người cùng cười lên ha hả, sau đó giục ngựa lao nhanh.
Phùng Quân Hưng ở phía sau không hiểu ra sao, không biết tại sao đại nhân và quân sư lại nắm tay, còn cười phóng khoáng như thế.
Bất quá đầu óc của hắn khá đơn giản, nghĩ không ra thì không nghĩ nữa, dù sao chỉ cần nghe lệnh của đại nhân là được...
Đăng bởi | ThienVucThanhChu |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 10 |