Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Con dâu Hồ gia Ninh Lan Ngọc

Tiểu thuyết gốc · 1315 chữ

Từ thành Hà Thanh đến huyện Tuy Phước, khoảng cách dài đến 400 dặm.

Cho dù quan lộ bằng phẳng thông suốt, cưỡi ngựa liên tục không ngừng cũng cần tới hơn 10h.

Nhưng đây hiển nhiên là điều không thể.

Người không chịu nổi, ngựa cũng không chịu nổi.

Vì vậy mỗi khi chạy được ba giờ, mọi người lại dừng lại cho ngựa nghỉ ngơi một lát, sau đó lại lên đường.

Thời điểm bọn hắn khởi hành là tầm giữa trưa, dự tính khi đến huyện Tuy Phước sẽ vào khoảng nửa đêm.

Ngày mùa hè, cho dù đã 6h chiều, nhưng trời vẫn rất sáng, lúc này mọi người lại dừng ngựa nghi ngơi, tranh thủ thời gian ăn lót dạ.

Nguyễn Minh vừa cắn lương khô do Phùng Quân Hưng đưa tới, vừa mở bản đồ ra xem, thần sắc có chút đăm chiêu.

Suy nghĩ một chút, hắn mới nói với Hồ Thành Vũ.

- Đại nhân, ngài xem chỗ này!

Hồ Thành Vũ nhìn vào bản đồ, thấy ngón tay Nguyễn Minh đang chỉ tới một chỗ.

- Thảo Tranh Cốc?

Sắc mặt của Nguyễn Minh có chút ngưng trọng nói.

- Đại nhân, Thảo Tranh Cốc này, ti chức từng đi qua mấy lần, hai bên sườn dốc khá cao, mọc nhiều cỏ tranh và cây bụi, lối mòn rộng chừng 15m, dài khoảng 500m.

- Hai ngàn thiết kỵ của chúng ta, nếu chạy theo đội hình hàng ngang năm sáu người cùng vào cốc, sẽ vừa đúng nằm trọn tronng thông đạo này.

Hồ Thành Vũ mới đầu còn chưa hiểu, nhưng đầu óc hắn linh hoạt, rất nhanh đã hiểu được ý tứ của Nguyễn Minh,

- Ý của ngươi là Anh Hùng Trại có thể sẽ tập kích chúng ta ở nơi này.

Nguyễn Minh nói.

- Lần này đại nhân điều quân bất ngờ, kỵ binh lại gấp rút lên đường, Anh Hùng Trại không thể nào biết tin mà phục kích, ở trên thời gian là không kịp. Nhưng thời điểm trở về lại chưa chắc…

Không sai, Thảo Tranh Cốc đã nằm trong địa phận huyện Tuy Phước, cách cứ điểm của Anh Hùng Trại chỉ tầm 40 dặm, cho dù là bộ binh, cũng chỉ cần năm sáu giờ là tới.

Mà sau khi Hồ Gia Thiết Kỵ tiến vào huyện Tuy Phước, lại giải cứu Ninh Lan Ngọc, thời gian kia hoàn toàn đủ để Anh Hùng Trại thiết lập mai phục.

- Quân sư đã có diệu kế gì rồi sao?

Nhìn thấy dáng vẻ tự tin của Nguyễn Minh, Hồ Thành Vũ thầm hô may mắn vì mang theo vị quân sư này.

Hắn chỉ là một người hiện đại, mới chân ướt chân ráo đến thế giới này, mù mờ dẫn quân đi cứu người, nói không chừng còn chưa tới nơi, đã bị đối thủ đánh cho không còn mạng trở về.

Chuyện gì cũng phải từ từ học hỏi, hắn cũng không phải thần, càng không có bàn tay vàng nghịch thiên, có thể biết trước tương lai hay tinh thông mọi thứ gì.

Nguyễn Minh cười nói.

- Nếu bọn chúng không phục kích thì thôi, nếu dám phục kích, vậy chúng ta làm thế này… thế này… bảo đảm bọn hắn có đi không có về…

Sau khi Hồ Thành Vũ nghe xong, cũng nhịn không được hít một ngụm khí lạnh, không hổ là người mang danh hiệu Huyết Sĩ trong Ngũ Long Tranh Bá Truyện, từng huyết tẩy Đồ Bàn, hai lần đồ sát Gia Định, một lời chôn vùi 30 vạn thủy quân Chăm quốc, từng kế sách của hắn, đều sẽ khiến địch nhân hãi hùng khiếp vía.

- Chỉ là…

Nói đến đây, Nguyễn Minh có hơi ngập ngừng nhìn Hồ Thành Vũ, sau đó nói tiếp.

- Chỉ là Thảo Tranh Cốc này cùng vùng núi xung quanh, liên quan đến kế sinh nhai của mấy ngàn hộ dân, một khi đốt núi, lại thêm gió nồm, thế lửa hầu như không thể dập tắt, có ảnh hưởng tới thiên hòa…

Hắn còn chưa nói hết, Hồ Thành Vũ đã xua tay.

- So với mấy ngàn phỉ tặc, sinh kế của vài ngàn hộ dân có đáng là gì, đói vài bữa cũng không chết được, cùng lắm thì sau khi diệt sạch phỉ tặc, để Lan Ngọc lấy danh nghĩa Hồ gia, tới phát cho mỗi hộ vài lượng bạc, bọn hắn còn không cảm tạ ân đức? Về phần ảnh hưởng tới thiên hòa, này càng buồn cười, nếu trời có đức hiếu sinh, sẽ giáng xuống thiên tai nhân họa?

- Huống hồ trừ phương pháp này, còn có phương pháp khác tốt hơn sao? Mấy ngàn phỉ tặc, một khi liều chết phản kháng, quân ta sẽ tổn thất bao nhiêu? Nếu để một vài tên chạy thoát, lại đốt hiếp cướp giết… bao nhiêu dân chúng phải chịu cảnh tang thương?

- Cứ thực thi theo kế hoạch của quân sư, trận chiến này, nhất định phải đánh cho thiên hạ nhớ lại tên tuổi Huyết Sĩ của Nguyễn Thiếp ngươi.

Nguyễn Minh thấy Hồ Thành Vũ hiểu được chân ý của mình, không hề ra vẻ nhân nghĩa đạo đức, hay không đành lòng gì, trong lòng hắn cảm thấy được an ủi.

Đây mới là khí chất của một kiêu hùng thời loạn thế nên có.

Nếu năm xưa Nữ Đế nghe lời khuyên của mình, thì đâu đến nổi nàng vừa mất, thiên hạ liền đại loạn.

Nhân nghĩa đạo đức, kia là sau khi ta có được giang sơn, mới bày ra cho dân chúng ngu muội nhìn thấy, để dễ bề cai trị.

Khí đó thiên hạ còn chưa nhất thống, nàng lại dùng nhân nghĩa thu phục lòng người, không chỉ tha cho dư nghiệt của rất nhiều tiểu quốc, còn ban cho tước cao lộc hậu.

Nực cười, hiện tại thiên hạ loạn tượng, chính là hậu quả do nàng gây ra.

Nguyễn Minh chính là loại mưu sĩ rất thực dụng, cực kỳ tàn nhẫn, không từ thủ đoạn… nhưng không phải nói hắn vô nhân tính.

Giết sạch tất cả nhân tố có thể gây hỗn loạn trong tương lai, đó chính là phương pháp bảo vệ thái bình dài lâu hơn của hắn.

Tâm hắn vẫn nghĩ về bách tính, chỉ là phương pháp quá cực đoan mà thôi!

Còn Hồ Thành Vũ, hắn không quan tâm dân chúng chết bao nhiêu, hắn và Thiên Đạo vốn đã ở hai trận doanh đối địch, còn sợ cái rắm.

Giết như thế này, càng phù hợp hình tượng phản phái của hắn, như vậy về sau uy hiếp đám nữ chính kia mới càng có hiệu quả.

Bằng không làm một quân tử, ra vẻ bao dung thiên hạ, nữ tử nào sẽ còn sợ ngươi?

- Đại nhân, Nguyễn Thiếp năm xưa đã chết, hiện tại chỉ có Nguyễn Minh một lòng phụ tá đại nhân hoàn thành đại nghiệp.

- Tốt, Nguyễn Minh, ta chờ nhìn thấy ngày ngươi tay nắm trăm vạn đại quân, dùng máu tẩy gian tà, dùng sát đảo càn khôn, dùng mưu định thiên hạ, trả lại cho bách tính thái bình thịnh thế.

Ánh mắt Nguyễn Minh sáng ngời, Hồ Thành Vũ lập tức hạ lệnh.

- Phùng Quân Hưng, ngươi phái một đội nhân mã tầm 50 người, bỏ giáp mặc thường phục, tiến đến thành trì gần đây mua những thứ này… sau đó… thế này… thế này… nhớ, phải làm bí mật, che giấu cho thật tốt, trong đêm nay nhất định phải hoàn thành.

Phùng Quân Hưng nghe xong, ánh mắt cũng sáng rực, lập tức tuân lệnh, nhanh chóng đi điều người.

Đại quân chỉ nghỉ ngơi tầm 15 phút, liền tiếp tục lên đường, tiến nhanh về phía Thảo Tranh Cốc…

Bạn đang đọc Xuyên Việt Ngũ Long: Ta Từ Lừa Gạt Tiểu Tức Phụ Bắt Đầu sáng tác bởi ThienVucThanhChu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThienVucThanhChu
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.