Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Anh Hùng Trại tập kích

Tiểu thuyết gốc · 1202 chữ

Theo kế hoạch ban đầu, đội ngũ cứu tế trở về sáng sớm xuất phát, trước khi trời tối sẽ tới thành trấn Phước Minh, mọi người vào trấn nghỉ ngơi, tính an toàn sẽ tăng lên rất nhiều.

Nhưng trên đường lại gặp phải lở núi, đất đá chắn ngang, đội ngũ phải mất gần nửa ngày mới dọn dẹp được.

Đi đường mệt mỏi, lại thêm dọn đất đá mệt nhọc, đội ngũ không cách nào tiếp tục tiến lên, chỉ có thể hạ trại bên bìa rừng nghỉ tạm.

Chỉ là hiện tại đang mùa khô, cả tháng nay không mưa, hạn hán khắp vùng, núi làm sao có thể lở được?

Tuy không thể nói trăm phần trăm, nhưng xác suất quả thật rất thấp, còn trùng hợp ngay khi đại quân sắp đi qua, thì lại càng thấp.

Cho nên Ninh Lan Ngọc rất lo lắng, tâm thần bồn chồn, ngay cả nhập định vận khí tu luyện cũng không được.

Vị Trần phu trưởng kia cũng là người già dặn kinh nghiệm, thần sắc ngưng trọng nói.

- Ti chức cũng có chút hoài nghi, vì vậy trước đó đã phái người chạy tới thành trấn Phước Minh điều dân quân tới, đồng thời cho thám tử tuần tra xung quanh, một khi có bất thường, sẽ…

Chiuu…

Hắn còn chưa nói hết câu, ở phía xa vang lên tiếng nổ nhỏ, kèm theo là một chùm pháo hoa nở rộ.

Sắc mặt của Ninh Lan Ngọc cùng đám người Trần phu trưởng đều đại biến.

- Có địch đánh lén, nhanh tập hợp!

Trần phu trưởng phản ứng nhanh nhất, lập tức quát lớn.

Tiếng tù và tập hợp vang vọng trong đêm tối, thanh âm cực kỳ dồn dập, cả doanh trại lập tức bừng tĩnh, tiếng kêu gọi, tiếng la quát, tiếng ngựa hí, tiếng bước chân vội vàng… phá tan màn đêm yên tĩnh.

Gió từ phương xa thổi tới, cuốn theo khí tức túc sát, còn có mùi máu tanh nhàn nhạt lan tràn…

- Giết!

Vút… vút… vút…

Trong rừng rậm vang lên tiếng quát lạnh lùng, một đội thổ phỉ tầm trăm người, ăn mặc không đồng nhất, tay cầm cung tiễn xông ra, lắp tên kéo cung, động tác thành thục bắn cung.

Hơn trăm mũi tên lửa, giống như châu chấu bay ra, xé tan màn đêm u tối, bắn thẳng về phía doanh trại.

- Nhanh rời khỏi lều trại, tìm công sự ẩn nấp, thuẫn binh đâu, tập hợp, bảo vệ thiếu phu nhân.

Trần phu trưởng quát lớn, đồng thời vung trường đao, múa ra từng vòng đao quang sáng chói, đánh bay tất cả hỏa tiễn bắn về phía Ninh Lan Ngọc.

Keng… keng… keng…

Từng mũi tên đều bị đánh gãy thành mấy đoạn, bất quá một số khác lại bay về phía lều trại, trên mũi tên có nhựa thông, nhanh chóng bắt lửa, chỉ nháy mắt hỏa thế đã lên cao.

Bất quá hơn ngàn binh sĩ và dân phu đều là người luyện võ, ít nhất cũng đạt tới Bất Nhập Lưu, vì vậy tập hợp rất nhanh.

Mấy chục thuẫn binh giơ từng tấm khiêng cao hơn người, rộng tới một mét chắn ở đằng trước, dân phu tay cầm loan đao núp sau các công sự chờ lệnh.

Lúc này các đội binh sĩ khác, dưới sự dẫn dắt của các Bách Phu Trưởng, còn có một vài môn khách của Hồ gia cũng xông ra ngoài, tay cầm vũ khí, bảo vệ ở xung quanh Ninh Lan Ngọc, tư thế sẵn sàng chiến đấu.

- Giết! Giết!

Sau ba loạt tên, cảm thấy không có hiệu quả, mấy ngàn tặc phỉ tay cầm đủ loại vũ khí từ trong rừng lao ra, giết thẳng về phía doanh trại đang cháy hừng hực.

- Trần phu trưởng, dẫn người chặn ở chính diện, ngăn thế xung phong của bọn hắn.

Ninh Lan Ngọc bình tĩnh nói.

- Giết!

Vị Trần phu trưởng kia gật đầu quát lớn, dẫn theo bộ hạ của mình xông ra, hơn trăm người bộ pháp nhịp nhàng, trường thương đồng loạt giơ lên, sau đó đâm tới.

Phập… phập… phập…

- A… a…

Máu tươi tung tóe, từng tên tặc phỉ bị trường thương xỏ xuyên, chết ngay tại chỗ.

Chỉ là số lượng phỉ tặc đông hơn gấp mấy lần, hơn nữa từng kẻ hung hãn không sợ chết, còn có cao thủ Nhất Lưu dẫn đầu, nên lập tức chặn đứng thế xung phong của đám người Trần phu trưởng.

Xoẹt… phập…

Có một tặc phỉ tu vi Nhất Lưu đánh bay mấy cây trường thương, đại đao mang theo uy thế bài sơn đảo hải đánh xuống, lập tức chém bay đầu ba tên binh sĩ.

- Mấy vị khách khanh, làm phiền rồi!

- Vâng, thiếu phu nhân!

- Giết!

- Tặc tử chớ có càn rỡ!

Mấy vị môn khách của Hồ gia kia, ở dưới Ninh Lan Ngọc ra hiệu, lập tức xông vào chiến trường, đều tìm lấy cao thủ của tặc phỉ chém giết.

- Xông lên!

Ngay khi tặc phỉ xông qua tường vây tạm thời được làm bằng cây rừng cùng mấy chiếc xe ngựa, mấy trăm dân phu, còn có số binh sĩ còn lại cũng xông ra, hai bên lập tức lâm vào hỗn chiến kịch liệt.

Tuy số lượng tặc phỉ nhiều hơn gấp ba lần, nhưng hỗn tạp, cộng thêm Ninh Lan Ngọc cẩn thận, lựa nơi hạ trại dựa vào núi, xung quanh bày công sự đơn giản, quân lính lại dũng cảm thiện chiến, vì vậy trong lúc nhất thời lại chiếm được ưu thế.

Xa xa, trên một ngọn cây đại thụ, có bảy hắc y nhân đang đứng, tất cả đều bịt mặt, đưa mắt nhìn về phía bên này.

Tên hắc y nhân dẫn đầu nhìn về phía Ninh Lan Ngọc đang được hơn trăm binh sĩ vây quanh bảo vệ, cho dù trước mặt chém giết thảm thiết, nàng vẫn có thể bình tĩnh chỉ huy, ánh mắt không khỏi sáng ngời.

- Kia chính là Ninh Lan Ngọc, con dâu của Tri Phủ Hà Thanh sao? Không hổ là một trong Nam Biên Tứ Mỹ, nhan sắc này, dáng người này, tài trí này… quả thật khiến cho người ta mê mẩn.

Mấy hắc y nhân khác ở bên cạnh nói.

- Quả thật là mỹ nhân hiếm có, người như vậy, chỉ có Trại Chủ ngài mới xứng đôi, tên phế vật Hồ Thành Nhân kia, có tư cách gì cưới được mỹ nhân như vậy?

- Hồ gia kia quả thật ghê gớm, Nam Biên Tứ Mỹ, hai người là con dâu của bọn hắn, một người là con gái, danh xưng chiếm hết ba phần vẻ đẹp của Nam Biên. Chỉ là hai gia hỏa phế vật kia, không biết tu bao nhiêu kiếp, lại đầu thai vào nhà tốt, mới được mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành như thế.

- Hừ, đó là trước kia, hiện tại mỹ nhân này thuộc về Trại Chủ của chúng ta, về sau có cơ hội, liền bắt cả Phương Dạ Tuyết và Hồ Ngọc Phương Trinh kia…

Bạn đang đọc Xuyên Việt Ngũ Long: Ta Từ Lừa Gạt Tiểu Tức Phụ Bắt Đầu sáng tác bởi ThienVucThanhChu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThienVucThanhChu
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.