Anh Hùng Trại tập kích (2)
Nghe đám thuộc hạ trò chuyện, cả người hắc y nhân cầm đầu cũng nóng lên, trong mắt tràn ngập dâm tà, phất tay nói.
- Đi, theo ta đi bắt Ninh Lan Ngọc kia, toàn lực ra tay, để tránh đêm dài lắm mộng. Nhớ kỹ không sử dụng các chiêu thức của bản môn.
- Vâng!
Bảy người ở dưới hắc y nhân kia dẫn đầu, thi triển khinh công đạp trên ngọn cây, cùng xông về phía chiến trường.
Tốc độ của bọn hắn cực nhanh, lại đều là cao thủ Nhất Lưu, nhất là tên Trại Chủ kia, cả người uy thế mạnh mẽ, lúc di chuyển có chân khí từ lòng bàn chân tràn ra, kia rõ ràng là tiêu chí của cao thủ Đại Hiệp.
Đám người Ninh Lan Ngọc tự nhiên cũng nhìn thấy mấy hắc y nhân kia, sắc mặt không khỏi đại biến.
Một vị môn khách còn bảo vệ bên cạnh Ninh Lan Ngọc vội vàng nói.
- Cao thủ Đại Hiệp, không xong, các ngươi mau phá vây đưa thiếu phu nhân rời đi, chúng ta ở lại chặn bọn chúng.
- Không được, ta sao có thể bỏ tướng sĩ ở lại chạy trốn một mình, hôm nay dù tử chiến, cũng chết cùng mọi người.
Ninh Lan Ngọc kiên quyết lắc đầu.
Nàng nhìn như dáng vẻ yếu đuối, nhưng tính tình rất cương liệt, không đồng ý bỏ chạy một mình.
Trong lòng các binh sĩ khác đều dâng lên dòng nước ấm, âm thầm thế nhất định phải để thiếu phu nhân an toàn rời đi.
- Thiếu phu nhân!
Vị môn khách trung niên kia nóng nảy, muốn tiếp tục khuyên.
Nhưng Ninh Lan Ngọc rút trường kiếm, quát lớn.
- Không cần nói, ý ta đã quyết, các cao thủ Nhất Lưu theo ta ngăn cản phỉ tặc Đại Hiệp kia, số còn lại chia địch nhân ra mà đánh.
Nói xong dẫn đầu xông về phía tên cao thủ Đại Hiệp kia.
Cũng không phải nàng không muốn trốn, mà dưới tình huống như thế này, ai biết xung quanh còn phục binh hay không, một khi tách rời đội ngũ, lại gặp phục binh, vậy nàng chỉ còn một con đường chết.
Mà một khi nàng bỏ chạy, các tướng sĩ cũng không còn sĩ khí, làm sao chống lại mấy ngàn tặc phỉ?
Như thế còn không bằng ở lại, liều chết ngăn cản phỉ tặc, chờ đợi viện quân tới, nói không chừng còn có một tia hi vọng sống.
Nơi này cách thành trấn Phước Minh không xa, pháo hiệu ở nơi này, bên kia nhất định sẽ thấy được.
Chỉ cần kéo tới lúc viện quân tới, mọi người liền an toàn.
Phía sau Ninh Lan Ngọc còn có sáu cao thủ Nhất Lưu khác, cùng nàng xông về phía tên phỉ tặc tu vi Đại Hiệp, về phần hơn trăm binh sĩ bảo vệ nàng, thì đánh tới sáu hắc y nhân khác.
- Giết, vì thiếu phu nhân, giết sạch đám tặc phỉ này…
- Viện quân đang trên đường tới, mọi người ráng cầm cự…
- Giết một tên hòa vốn, giết hai tên có lời, xem kiếm của tiểu gia…
- A…
Trong nháy mắt, chiến trường chém giết lại càng kịch liệt hơn, các binh sĩ bên Ninh Lan Ngọc giống như phát cuồng, không để ý tới thương thế, từng chiêu từng thức đều là tuyệt mệnh.
Thiếu phu nhân không có bỏ rơi bọn hắn, một mình chạy trốn, ngược lại cùng bọn hắn đồng sinh cộng tử, bọn hắn làm sao có thể để nàng gặp nguy hiểm.
Giết, dù phải hi sinh mạng sống cũng phải giết.
Tên hắc y nhân Trại Chủ nhìn thấy Ninh Lan Ngọc dẫn đầu xông về phía mình, ánh mắt mới đầu là kinh ngạc, sau khi cười lạnh.
- Tiểu mỹ nhân, chưa gì đã vội vàng muốn hiến thân cho bản đại gia sao?
- Chết!
Ánh mắt Ninh Lan Ngọc lạnh lẽo, chân khí vận chuyển trong kỳ kinh bát mạch, sau đó truyền vào trường kiếm, thi triển một chiêu trong Lan Hoa Thập Nhị Thức.
Thiên tư của nàng thuộc hàng tuyệt thế, mới 20 tuổi đã là Nhất Lưu hậu kỳ, chỉ cần cố gắng tu luyện, lại thêm thảo dược, kỳ trân trợ giúp, trước 25 nhất định có thể đột phá Nữ Hiệp.
Lan Hoa Thập Nhị Thức cũng là võ kỹ nhất lưu trong Ngũ Long Tranh Bá Truyện, cực kỳ linh hoạt xảo diệu, còn có công dụng tá lực đả lực.
Keng…
Hắc y nhân nhìn thấy chiêu thức ảo diệu, nội lực hùng hậu không kém Đại Hiệp bao nhiêu, sắc mặt không khỏi ngưng trọng, vội vàng vung đao đón đỡ.
Thân thể mềm mại của Ninh Lan Ngọc bị đánh lui ra sau bảy tám bước, hổ khẩu tê rần, xém chút nữa không cầm nổi trường kiếm.
Nhất Lưu và Đại Hiệp có cách biệt rất lớn, thậm chí là một loại biến chất.
Đại Hiệp mở đan điền, chân khí được tích trữ trong đó, cuồn cuộn hùng hậu, Nhất Lưu bình thường vừa đối mặt, có thể một chiêu trọng thương, thậm chí miểu sát.
Cũng chỉ có những yêu nghiệt thiên tư tuyệt đỉnh, kỳ kinh bát mạch rộng lớn, lại tu luyện công pháp, võ kỹ thượng thừa, mới có thể miễn cưỡng ngăn cản được.
Nhưng chân khí của Đại Hiệp hùng hậu, nếu không thể nhanh chóng đánh bại Đại Hiệp, như vậy đánh đến cuối cùng, chết vẫn là yêu nghiệt Nhất Lưu.
- Không nghĩ tới, Nam Biên Tứ Mỹ Ninh Lan Ngọc, không chỉ dung mạo khuynh quốc khuynh thành, thiên tư còn đáng sợ như vậy…
Hắc y nhân đứng yên bất động, ánh mắt nhìn Ninh Lan Ngọc càng thêm nóng bỏng, liếm môi nói.
- Bất quá như vậy mới xứng với Trại Chủ ta!
Nói xong hắn lập tức lao lên, muốn nhanh chóng chế ngự Ninh Lan Ngọc, lại dùng Ninh Lan Ngọc uy hiếp, bức đám binh sĩ kia đầu hàng.
Một khi đầu hàng, sống hay chết, không phải do một lời của hắn quyết định sao?
Lúc này sáu môn khách đi theo Ninh Lan Ngọc cũng xông tới, cùng nhau liên thủ đánh ra một chiêu, các loại đao quang kiếm ảnh lấp lóe, sát khí ngập trời.
- Muốn chết?
Hắc y nhân quát lạnh, chân khí hùng hậu truyền vào thân đao, sau đó chém ra một tia đao khí sắc bén.
Loại đao khí này còn đáng sợ hơn lưỡi đao chém lên người, không chỉ sắc bén vô song, còn mang theo lực lượng phá hủy kinh mạch, cực kỳ bá đạo.
Bành… bành… bành…
Sáu vị cao thủ Nhất Lưu kia cả người mang theo binh khí, đều bị đánh bay ra ngoài mấy chục bước, có người tu vi yếu còn phun ra máu tươi, hiển nhiên là đã trọng thương.
- Trước giết các ngươi…
Hắc y nhân lạnh lẽo nói, thi triển bộ pháp, thân thể lướt nhanh về phía một môn khách cầm kiếm.
Đăng bởi | ThienVucThanhChu |
Thời gian | |
Lượt đọc | 5 |