Tín hiệu cầu cứu
Ninh Lan Ngọc đã điều chỉnh lại chân khí, nhìn thấy cảnh này, tự nhiên sẽ không cho đối phương giết từng người một, lập tức tung người nhảy lên, trong tay trái không biết lúc nào xuất hiện mấy cây phi châm, cong tay búng ra.
Xoẹt… xoẹt…
Phi châm mảnh như lông trâu, nhưng tốc độ cực nhanh, mũi kim lấp lóe lục quang, hiển nhiên còn mang theo độc tố.
Hắc y nhân tai thính mắt tinh, lập tức cảm nhận được nguy hiểm, chiêu thức biến đổi, trường đao quét qua, đánh bay mấy cây phi châm.
- Phá Mạch Thần Châm?
Hắc y nhân biến sắc, không nghĩ tới loại châm pháp khủng bố sớm đã thất truyền kia lại xuất hiện trong tay Ninh Lan Ngọc.
…
Trên một ngọn núi vô danh thuộc Trường Lâm Sơn Mạch, giáp giới giữa ba châu Định Châu, Sơn Châu cùng Chàm Châu.
Nơi này nhà tạm san sát, xung quanh có tường tre bảo vệ, từng đội phỉ tặc qua lại tuần tra.
Cru… cru…
Một con chim bồ câu bay vào trong sơn trại, đậu xuống một chòi tháp canh, mổ lấy những hạt đậu xanh được để trong ống trúc.
Trong tháp có phỉ tặc đang ngái ngủ, nhìn thấy bồ câu thì giật mình, vội vàng chạy tới lấy gói giấy nhỏ trên chân bồ câu xuống, mở ra xem xét.
Chữ trong giấy rất nhỏ, nhưng tên phỉ tặc này đã mở được ba mạch, thuộc về hàng ngũ Tam Lưu, tai mắt đều mạnh hơn người thường rất nhiều, nên có thể xem rõ ràng.
Vừa đọc xong nội dung trong giấy, sắc mặt hắn tái nhợt, không kịp leo cầu thang, từ trên tháp canh ba bốn mét nhảy xuống, lăn trên đất mấy vòng, la thất thanh.
- Phó Trại Chủ, chuyện lớn rồi, có đại sự…
Cả sơn trại lập tức bị thanh âm của hắn làm cho bừng tỉnh, vô số phỉ tặc từ trong nhà tạm chui ra, vẻ mặt còn ngái ngủ.
- Cẩu Đản, xảy ra chuyện gì, lại ồn ào như thế?
- Còn có để cho người ta ngủ hay không…
- Chẳng lẽ quan binh lại đánh tới sao…
- Hừ, đánh tới thì đã sao, cùng lắm thì lại rút về Chàm Châu…
Cẩu Đản không để ý đến đám người xung quanh, một hơi chạy về phía trung tâm sơn trại.
Lúc này nơi đó ánh đèn sáng lên, một vài nam tử thân hình lực lưỡng đi ra, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Cẩu Đản.
Trong một căn nhà khá lớn, có trung niên tầm 50 tuổi, trên người quần áo xộc xệch đi ra, vừa cột lại dây quần, vừa khó chịu nói.
- Cẩu Đản, xảy ra chuyện gì, con mẹ nó ngươi có biết đại gia đang chơi gái không?
Cẩu Đản hớt hãi chạy tới, vội vàng đưa tời giấy nhỏ cho trung niên kia.
- Phó Trại Chủ, ngươi xem… chuyện lớn rồi…
Phó Trại Chủ nghi hoặc cầm lấy tờ giấy xem xét, sau khi xem xong, sắc mặt cũng tái nhợt.
- Làm sao có thể…
Trong một ngôi nhà gần đó, có một lão giả vẻ mặt nham hiểm, ăn mặc kiểu thư sinh, tay cầm quạt lông đi ra, thấy vậy nghi hoặc hỏi.
- Phó Trại Chủ, đã xảy ra chuyện gì?
Nhìn thấy lão giả kia, Phó Trại Chủ giống như có được tâm phúc, vội vàng chạy tới đưa tờ giấy cho đối phương.
- Triệu sư gia, ngươi xem, có chuyện thật rồi.
Lão giả Triệu sư gia nhận lấy mảnh giấy từ trong tay Phó Trại Chủ, sau khi xem xét, hắn cũng giật nảy mình.
- Nguy rồi, chỉ sợ Trại Chủ gặp nguy hiểm.
Phó Trại Chủ cũng lo lắng nói.
- Triệu sư gia, làm sao bây giờ, có nên lập tức xuất binh cứu Trại Chủ không? Hiện tại chạy tới, chỉ sợ đã không kịp! Hơn nữa Hồ Thành Vũ kia dẫn theo 2000 Hồ Gia Thiết Kỵ, mấy ngàn người của chúng ta, còn không đủ đối phương giết…
Triệu sư gia như có thâm ý liếc nhìn Phó Trại Chủ, gia hỏa này rõ ràng là không muốn đi cứu Trại Chủ.
Nhưng đối phương nói cũng không sai, lúc này chạy tới đã không kịp, hơn nữa cũng không cứu được.
Bọn hắn còn có tự mình hiểu lấy, dùng đám ô hợp của Anh Hùng Trại đi đối đầu với 2000 Hồ Gia Thiết Kỵ, cho dù số lượng gấp 10 lần cũng không đủ cho đối phương giết.
Ánh mắt của Triệu sư gia lấp lóe, sau đó thần sắc có chút kích động nói.
- Cứu đúng là không kịp, cũng không cứu được, nhưng Chiết có một kế, có thể khiến 2000 Hồ Gia Thiết Kỵ này có thể mãi mãi nằm lại ở Tuy Phước.
Nghe Triệu sư gia nói, ánh mắt đám người Phó Trại Chủ sáng lên, nhao nhao hỏi thăm.
…
Lại nói đám người Hồ Thành Vũ, gần như là liên tục đi đường, cho đến tầm 12h đêm, cuối cùng cũng tới thành trấn Phước Minh.
- Báo… Tri Phủ đại nhân, trong thành trấn Phước Minh không có đại đội cứu tế của thiếu phu nhân trú đóng!
Có thám tử từ trong thành trấn Phước Minh chạy đến báo cáo.
Tuy bọn hắn liên tục lên đường, nhưng thời điểm nghỉ ngơi, vẫn có thám tử đi trước điều tra, dò thám quân tình.
Nguyễn Minh nghe vậy liền nói.
- Quả nhiên có chuyện, thiếu phu nhân xưa nay cẩn thận, làm việc chu toàn, tuyệt đối không thể không tính toán thời gian lên đường, lại để đại đội hạ trại ở vùng hoang dã.
Hồ Thành Vũ tự nhiên biết là chuyện gì, hắn chỉ hi vọng mình đến kịp, không để Ninh Lan Ngọc bị thương quá nặng mà thôi.
Đứa con dâu này, hắn nhất định sẽ bảo vệ.
Không chỉ vì nàng thông minh hiền tuệ, còn bởi vì trong nguyên tác, thời điểm Nguyễn Phúc Quang lấy nàng ra để nhục nhã nguyên chủ đến chết, nàng lại không chút do dự tự sát.
Trước khi chết, nàng nói với Nguyễn Phúc Quang: Tuy ta hận Hồ Thành Nhân, nhưng lại nợ Hồ Thành Vũ, ngươi đã quyết tâm muốn hắn chết, vậy cái mạng này, ta cũng trả cho Hồ gia.
Ở kiếp trước, thời điểm đọc đến đoạn này, Hồ Thành Vũ liền nhịn không được xúc động, từng nói nếu hắn là túc chủ, nhất định sẽ chém đứa nghịch tử kia, tự mình chăm sóc yê thương Ninh Lan Ngọc.
Khi đó tưởng chừng như chỉ là một câu nói đùa, nhưng không nghĩ tới hắn lại xuyên việt vào trong Ngũ Long Tranh Bá Truyện.
Đăng bởi | ThienVucThanhChu |
Thời gian | |
Lượt đọc | 5 |