Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tín hiệu cầu cứu (2)

Tiểu thuyết gốc · 1195 chữ

Đã thế, sao không đi thực hiện ước nguyện kiếp trước, đền bù tất cả tiếc nuối…

Về phần như vậy trái với lễ giáo gì đó, Hồ Thành Vũ chỉ cười lạnh, nếu là ở Địa Cầu, có pháp luật quản thúc, không ai dám xằng bậy.

Nhưng ở thế giới Ngũ Long Tranh Bá Truyện này, trong thời loạn lạc, lễ giáo là cái thá gì?

Ngay trong thời thịnh thế, sự tình huynh đệ nồi da nấu thịt, cha con trở mặt thành thù, giết cha giết con đoạt thê, vì củng cố quyền lực, thậm chí mở rộng địa bàn, chú lấy cháu, cháu lấy cô, dì… nhiều không kể xiết.

Mà trong thế giới Ngũ Long Tranh Bá, xã hội phong kiến khá giống với thời nhà Trần, không có những lễ giáo khuôn phép kia.

Thời thịnh thế còn vậy, nói gì tới lúc loạn lạc?

Hơn nữa hắn là ai, người mang Hệ Thống Phản Phái Nghịch Thiên, là phản phái, là ác nhân, chứ không phải thánh nhân đi bảo vệ chính nghĩa.

Giữ được Ninh Lan Ngọc, không chỉ nắm chắc một nhân tài, một mỹ nhân tuyệt thế, còn có thể tước khí vận của Nguyễn Phúc Quang, cùng với thu hoạch điểm tâm tình.

Vậy cớ sao không làm?

Huống hồ hắn chưa từng xem Hồ Thành Nhân kia là con, loại súc sinh không bằng cầm thú, nếu không phải hiện tại còn cần đối phương diễn tiếp một vài phân đoạn quan trọng trong cốt truyện, thì hắn sớm đã một đao chém chết.

Về phần làm sao chiếm được Ninh Lan Ngọc, trong đầu hắn đã sớm phác thảo một kế hoạch sơ bộ…

- Mọi người mau nhìn… pháo hiệu…

Đột nhiên có một tướng sĩ nhìn bầu trời xa xa hét lên.

Hồ Thành Vũ biến sắc, lập tức nhảy lên ngựa lao đi.

- Nhanh… kia là tín hiệu cầu cứu của thiếu phu nhân…

Nguyễn Minh cũng biến sắc, nhảy lên ngựa quát lớn.

Đám người Phùng Quân Hưng không dám chần chừ, lập tức ném lương khô trong tay xuống, dùng tốc độc nhanh nhất đuổi theo.

Thời điểm đám người Hồ Thành Vũ đuổi tới nơi Ninh Lan Ngọc hạ trại lúc trước, quan binh chỉ còn mấy trăm người liều chết chống cự, nhưng nhìn tình huống là không kéo dài được bao lâu.

Khi nghe được tiếng thiết kỵ lao nhanh, bất kể là tặc phỉ hay quan binh đều giật mình, động tác trong tay hơi dừng lại.

Cho đến khi nhìn rõ tinh kỳ phấp phới, còn có ký hiệu của Hồ Gia Thiết Kỵ, đám người Trần phu trưởng mừng đến phát khóc.

- Hồ Gia Thiết Kỵ, là Hồ Gia Thiết Kỵ… là Tri Phủ đại nhân đích thân dẫn Hồ Gia Thiết Kỵ tới cứu chúng ta…

- Là Tri Phủ đại nhân, còn có Phùng Đại thống lĩnh, Nguyễn Minh quân sư…

- Chúng ta được cứu rồi, Tri Phủ đại nhân vạn tuế…

Đám binh sĩ kích động gào thét, thậm chí có người hô to vạn tuế, cũng không sợ phạm vào đại tội chém đầu.

Đã là lúc nào rồi, ai còn để ý tới tên hoàng đế bù nhìn kia.

Khác với quan binh, đám tặc phỉ Anh Hùng Trại lại kinh hoàng biến sắc, thân thể run rẩy, thậm chí ngay cả chạy cũng quên.

Hồ Thành Vũ dẫn đầu đại quân lao tới, nhìn thấy chiến trường máu chảy thành suối, thi thể la liệt, hắn cũng không nhịn được biến sắc.

Một người từ xã hội hiện đại tới, lúc nào nhìn thấy hình ảnh đáng sợ như vậy?

Nếu không phải tâm trí hắn thành thục, lại trải qua mấy năm nằm gai nếm mật, chịu đủ khổ sở của nhân gian, thì đã sớm sợ đến ngất xỉu.

Vì áp chế cảm xúc kia xuống, Hồ Thành Vũ rút trường thương bên hông ngựa, quát lớn.

- Giết!

- Giết, giết, giết…

Phùng Quân Hưng dẫn đầu xông lên, trường đao dài 3m chém ngang ra ngoài, đao khí xoẹt qua hư không, có đến mười mấy phỉ tặc bị chém làm hai nửa, máu tươi tung tóe, nội tạng văng đầy đất.

Hắn cũng là cao thủ Đại Hiệp, tu vi còn cao hơn hắc y nhân Trại Chủ một chút, lại thêm chiến pháp mạnh mẽ, xông vào đám phỉ tặc giống như hổ lạc bầy dê.

Lúc này đám phỉ tặc mới hoàn hồn, không biết là ai hô lớn “chạy mau”, hơn ngàn phỉ tặc giống như đàn ong vỡ tổ, điên cuồng chạy tứ tán.

Nhưng đối mặt với Hồ Gia Thiết Kỵ, chạy trốn cũng là giấc mơ xa vời.

Hai ngàn Hồ Gia Thiết Kỵ ào ào xung phong, giống như lưỡi hái tử thần, liên tục thu gặt phỉ tặc chạy trốn.

Cho dù có cao thủ Nhất Lưu, Nhị Lưu trong phỉ tặc, đối mặt với Hồ Gia Thiết Kỵ thu gặt, cũng chỉ có thể cầm cự vài chiêu, cuối cùng chết trong loạn đao.

Hồ Thành Vũ không có chém giết, mà nhìn quanh chiến trường, nhưng không thấy thân ảnh của Ninh Lan Ngọc.

Sắc mặt hắn sầm lại, nhưng còn chưa kịp hỏi rõ, Trần phu trưởng đã hốt hoảng chạy tới.

- Đại nhân, mau đi cứu thiếu phu nhân, đám người nàng bị Trại Chủ của Anh Hùng Trại đuổi giết, đã trốn vào rừng sâu.

- Đáng chết!

Hồ Thành Vũ quát lạnh, sau đó nói với Nguyễn Minh.

- Quân sư, nơi này giao cho ngươi, Phùng Quân Hưng, đi theo ta đuổi giết Trại Chủ Anh Hùng Trại.

Tên Trại Chủ kia là cao thủ Đại Hiệp, hắn tự nhiên không thể chỉ mang theo vài thân vệ tới được, mấy người kia chỉ là cao thủ Nhất Lưu, rất dễ dàng lật thuyền trong mương.

- Vâng!

Phùng Quân Hưng ngừng đuổi giết phỉ tặc, thúc ngựa đi theo đám người Hồ Thành Vũ.

Trong rừng rậm, Ninh Lan Ngọc được mấy binh sĩ và môn khách bảo vệ, đang chật vật chạy trốn.

Nhất Lưu cuối cùng không thể nào là đối thủ của Đại Hiệp, sau khi cầm cự được một thời gian, đám người Ninh Lan Ngọc đều trọng thương, trong đó còn có ba môn khách bỏ mạng.

Bên tặc phỉ cũng bắt đầu chiếm thượng phong, thời thời khắc khắc đều có binh sĩ cùng dân phu ngã xuống trong vũng máu.

Tình thế đã không cách nào nghịch chuyển, viện quân cũng không thấy bóng dáng.

Cuối cùng đám người Trần phu trưởng dùng cái chết bức bách, Ninh Lan Ngọc mới ở dưới một đám cao thủ hộ vệ, mở một con đường máu chạy ra ngoài.

Nhưng đại lộ là không đi được, sẽ bị phỉ tặc nhanh chóng đuổi theo.

Vì vậy nàng chỉ có thể dẫn mọi người bỏ ngựa chạy vào rừng rậm, ý đồ dựa vào nơi hiểm yếu lẩn tránh, chờ đợi viện quân từ huyện thành hay thành trấn Phước Minh gần đó tới.

Bạn đang đọc Xuyên Việt Ngũ Long: Ta Từ Lừa Gạt Tiểu Tức Phụ Bắt Đầu sáng tác bởi ThienVucThanhChu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThienVucThanhChu
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.