Đoạt khí vận
Chỉ là sơn tặc vốn sinh hoạt trong rừng sâu núi thẳm, giỏi băng suối vượt rừng, cho dù mấy người các nàng đều là cao thủ, nhưng cũng khó thoát khỏi truy tung.
Cuối cùng một số môn khách dẫn người tách ra, ý đồ đánh lạc hướng cùng kiềm chân phỉ tặc, để Ninh Lan Ngọc tiếp tục trốn chạy.
Đến hiện tại, bên cạnh nàng chỉ còn sáu người, ai nấy đều bị thương, chân khí gần như cạn kiệt.
- Hắc hắc, cuối cùng cũng tìm được ngươi, tiểu mỹ nhân, ngươi có biết mùi thơm trên người mình hấp dẫn như thế nào không?
Giọng nói đây tà mị vang lên, sau đó một thân ảnh áo đen lướt nhanh qua từng bụi cây cùng đại thụ, nhanh chóng đuổi đến gần đám người Ninh Lan Ngọc.
Sắc mặt mọi người tái nhợt, có một vị môn khách cắn răng, nhìn Ninh Lan Ngọc quát lớn.
- Thiếu phu nhân, ngươi đi trước, chúng ta ở lại ngăn cản.
- Đúng, thiếu phu nhân, ngươi nhanh đi, chúng ta có chết cũng không sao, nhưng ngươi nhất định phải rời đi…
Bọn hắn làm sao không hiểu, một khi Ninh Lan Ngọc rơi vào tay phỉ tặc, kết cục sẽ thê thảm như thế nào.
Việc này, tuyệt đối không thể xảy ra, cho dù bọn hắn chết, cũng phải đưa Ninh Lan Ngọc an toàn rời đi.
Sở dĩ những môn khách này liều chết như vậy, một phần là kính phục Ninh Lan Ngọc, nhưng quan trọng nhất là Hồ gia có ân với bọn hắn.
Gia đình, con cháu, thê thiếp… của bọn hắn, đều được Hồ gia chu cấp nuôi dưỡng, dạy dỗ, truyền nghệ… có người còn được bổ nhiệm làm quan, thoát khỏi thân phận dân thường.
Chính bản thân bọn hắn cũng được Hồ gia cung cấp tài nguyên tu luyện, ăn ở đi lại… lại thêm xã hội phong kiến này, ở dưới các loại tư tưởng lễ nghĩa trí tín hun đúc, cho nên lòng trung thành rất cao.
Nhưng càng quan trọng là, cho dù bọn hắn chạy trốn, cũng rất khó thoát khỏi cái chết, đối với loại người này, Hồ gia nhất định sẽ đuổi tận giết tuyệt, ngay cả thân nhân của bọn hắn cũng không sống được.
Đã như thế, còn không bằng liều chết hộ chủ, nếu sống sót, nhất định sẽ càng được coi trọng, nếu chết rồi, người nhà cũng sẽ được Hồ gia nuôi dưỡng suốt đời, không có gì phải lo lắng.
- Chỉ bằng các ngươi?
Hắc y nhân cười lạnh, thân thể như diều hâu xông tới, đại đao quét ngang, đao khí hình thành, chém về phía một vị môn khách.
- Liều mạng với hắn.
Sáu người cùng nhau xông lên, liên thủ ngăn cản đao khi của hắc y nhân.
Bành…
Sáu người đồng thời lùi lại bảy tám bước, có một vài người tay rủ xuống, đã không nhấc lên được nữa.
Nhưng không ai chạy trốn, trong mắt tràn ngập ý quyết tử.
- Các vị…
Ninh Lan Ngọc nước mắt dàn giụa, thân thể có chút run rẩy.
- Thiếu phu nhân nhanh chạy đi, không cần quan tâm chúng ta…
- Đi nhanh…
Hắc y nhân cười lạnh.
- Hiện tại còn muốn đi, giết mấy gia hỏa này cho ta!
Vút vút…
Từ trong rừng lại xông tới mấy thân ảnh phỉ tặc áo đen, đồng loạt lao về phía sáu người bên cạnh Ninh Lan Ngọc.
- Giết…
Sáu người kia gầm lên, vung binh khí liều chết ngăn cản, nhưng tất cả đều bị kiềm chế, hiện tại chỉ còn một mình Ninh Lan Ngọc.
Tên Trại Chủ cười hắc hắc, phi thân xông tới, thủ trảo xòe ra, bên trên bao bộc một tầng cương khí, chụp thẳng tới ngực Ninh Lan Ngọc.
- Chậc chậc, dáng người mảnh mai, không nghĩ tới ngực lại lớn như thế, không biết úp mặt vào, sẽ sướng như thế nào…
Nghe lời ô ngôn uế ngữ của đối phương, Ninh Lan Ngọc tức đến tái mặt, điều động toàn bộ chân khí trong người, đánh ra một chiêu mạnh nhất trong Lan Hoa Thập Nhị Thức.
Keng…
Tuy tên Trại Chủ chỉ dùng thủ trảo, nhưng bên trên lại bao phủ cương khí, còn cứng rắn hơn đao kiếm, trường kiếm của Ninh Lan Ngọc đánh vào, liền bị đánh bật ra, đồng thời lực lượng mạnh mẽ dọc theo thân kiếm truyền đến, chấn cho thân thể nàng bay ngược về phía sau.
Phốc…
Người ở trên không trung, Ninh Lan Ngọc phun ra một ngụm máu tươi, trường kiếm cũng rời tay bay ra ngoài.
Nàng đã đến trình độ dầu hết đèn tắt, không còn sức lực kháng cự.
Nhưng ánh mắt lại cực kỳ kiên cường, đã chuẩn bị cắn lưỡi tự vẫn.
Cho dù chết, cũng tuyệt đối không thể rơi vào tay phỉ tặc.
- Ha ha, mỹ nhân, ngoan ngoãn về làm áp trại phu nhân của ta đi.
Tên Trại Chủ cười dâm tiện xông tới, giống như đã nhìn thấy hình ảnh Ninh Lan Ngọc trần truồng nằm ở dưới thân mình, bị hắn hung hăng vùi dập.
- Các ngươi đáng chết!
Nhưng ngay lúc này, một tiếng quát vang lên, đồng thời có thân ảnh lao nhanh về phía Ninh Lan Ngọc, ôm lấy thân thể mềm mại mảnh mai của nàng vào lòng.
Không phải Hồ Thành Vũ thì ai nữa.
Nhìn thấy Ninh Lan Ngọc tuy bị thương, nhưng không có nguy hiểm đến tính mạng, Hồ Thành Vũ cuối cùng cũng thở phào một hơi.
May mắn, cuối cùng cũng đến kịp.
Khi bế Ninh Lan Ngọc trên tay, nhìn khuôn mặt diễm lệ tuyệt trần của nàng, dù Hồ Thành Vũ ở kiếp trước gặp qua không biết bao nhiêu người mẫu, diễn viên, tiểu thư đài các, hoặc phu nhân vọng tộc… cũng nhịn không được toát lên vẻ kinh diễm.
Nếu thế gia có tiên, thì Ninh Lan Ngọc chính là tiên nữ giáng trần.
Dung nhan kia quả thật khiến người ta không dời mắt được, khó trách trong truyện nói, sau khi Nguyễn Phúc Quang gặp được Ninh Lan Ngọc, liền si mê như gặp thiên nhân, dù biết nàng đã có chồng, vẫn điên cuồng theo đuổi, không từ bất cứ thủ đoạn bỉ ổi nào.
Lúc đầu xem truyện, Hồ Thành Vũ còn nghĩ kia là do Nguyễn Phúc Quang muốn chiếm đoạt Hồ gia, nhưng sau khi tận mắt nhìn thấy Ninh Lan Ngọc, hắn liền không còn hoài nghi nữa.
Cổ nhân có câu chỉ cần mỹ nhân không cần giang sơn, hẳn là để nói tới loại người như Ninh Lan Ngọc.
Mà Ninh Lan Ngọc, vốn đã chuẩn bị cắn lưỡi, đột nhiên cảm nhận được một vòng tay vững chãi lại ấm áp ôm lấy mình, không khỏi giật mình kinh ngạc.
Ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện là một trung niên tầm năm lăm tuổi, mái tóc đã bạc khá nhiều, khuôn mặt cũng tiến vào giai đoạn lão hóa, ánh mắt tràn ngập lo lắng lẫn quan tâm đang nhìn mình, trong lúc nhất thời cũng sững người.
Lại là cha chồng của mình… Hồ Thành Vũ.
Đăng bởi | ThienVucThanhChu |
Thời gian | |
Lượt đọc | 10 |