Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cùng hẹn kiếp sau (2)

Tiểu thuyết gốc · 1158 chữ

Trong sát na đó, nàng lại bất chợt sinh ra suy nghĩ, nếu đây không phải là cha chồng mình, thì tốt biết bao nhiêu?

Một nam nhân có thể cứu mình trong lúc lâm nguy, cho dù cận kề cái chết cũng không bỏ rơi, còn hẹn ước như vậy…

Khuôn mặt nàng bất giác đỏ bừng, vội vàng xua tan ý nghĩ hoang đường kia.

- Ninh Lan Ngọc ơi Ninh Lan Ngọc, ngươi đang suy nghĩ cái quái gì vậy, đây là cha chồng của ngươi, hai người làm sao có thể…

Nàng nhìn Hồ Thành Vũ, trong mắt đã không còn vẻ sợ hãi trước tử vong, bàn tay nắm chặt lấy tay hắn.

- Nếu có kiếp sau, Lan Ngọc nhất định sẽ làm con gái của phụ thân.

Hồ Thành Vũ bật cười.

- Con biết thế nhân có câu nói gì không?

Ninh Lan Ngọc nghi hoặc.

- Câu gì?

Hồ Thành Vũ nói.

- Con gái của kiếp này, chính là người tình của kiếp trước!

Khuôn mặt Ninh Lan Ngọc xoát một cái đỏ bừng, thẹn thùng gắt.

- Phụ thân…

- Ninh Lan Ngọc bị ký chủ làm cho xấu hổ, điểm tâm tình +50 +50…

Tuy vào thời điểm sắp chết, tâm tính của nàng giải phóng hơn rất nhiều, có thể tự nhiên nắm lấy tay cha chồng, nhưng loại đùa giỡn kia, nàng vẫn khó có thể tiếp nhận.

Mà Hồ Thành Vũ thì hơi kinh ngạc, quả nhiên như Hệ Thống Phản Phái Nghịch Thiên nói, hành vi phản phái, hoặc kích thích cảm xúc càng ác liệt, điểm tâm tình sẽ càng cao.

Loại hành vi công khai trêu đùa con dâu này, người bình thường mấy ai dám làm?

Lúc này hai hắc y nhân kia đã tới gần bên, chỉ cách bọn hắn 10m.

- Này, hai người các ngươi tâm sự xong chưa, xong rồi thì bó tay chịu trói, nếu không… hừ.

Một hắc y nhân lạnh lùng uy hiếp.

Nhưng Hồ Thành Vũ và Ninh Lan Ngọc giống như đã chìm vào thế giới của hai người, không để ý đến bọn tặc phỉ.

Đúng như kịch bản, Hồ Thành Vũ vươn tay hái xuống một bông phượng, nhẹ cài lên mái tóc của Ninh Lan Ngọc, cười nói.

- Nếu có kiếp sau, để cho ta chăm sóc, yêu thương con một đời, được không?

Ninh Lan Ngọc biết Hồ Thành Vũ sắp làm gì, lúc này nàng cũng buông xuôi tất cả, e thẹn gật đầu.

Lấy thông minh tài trí của nàng, làm sao không biết hôm nay hành vi và lời nói của cha chồng cho chút bất thường.

Giác quan thứ sáu của phụ nữ là thứ cực kỳ đáng sợ!

Nhưng trọng yếu sao?

Đương nhiên là không còn trọng yếu, bởi vì Hồ Thành Vũ đã cười ha hả bế nàng lên, ở trong ánh mắt kinh hãi của hai hắc y nhân, gieo mình nhảy xuống Vực Thiên Sương.

Trước khi chìm vào hôn mê, Ninh Lan Ngọc cố gắng nhìn khuôn mặt đã bước vào giai đoạn lão hóa của Hồ Thành Vũ, giống như muốn nhớ thật kỹ, ghi khắc vào đáy lòng, để kiếp sau không quên được.

Tuy đã lớn tuổi, còn có chút già nua, nhưng không thể không nói, Hồ Thành Vũ vẫn còn khá phong độ, nếu tu vi không bị phế, làm cho quá trình lão hóa tăng nhanh, thì hắn chính là mẫu hình “soái thúc thúc” mê chết thiếu nữ mới lớn.

Thậm chí Ninh Lan Ngọc còn to gan lớn mật nghĩ, nếu cha chồng can đảm hơn một chút, trực tiếp tỏ tình với nàng, nói không chừng nàng sẽ đồng ý.

Đã sắp chết rồi, ai thèm quản lễ giáo hay cái nhìn thế tục gì, huống hồ sự tình cha chồng cưới con dâu ở thế giới này còn ít sao?

Những người kia không sợ, tại sao Ninh Lan Ngọc ta phải sợ?

Đương nhiên, những ý nghĩ này chỉ là bộc phát trước lúc chết, nếu bình thường, nàng ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ.

Bất quá nàng lại hơi xem thường lão gian tặc Hồ Thành Vũ, hắn từng lăn lộn thương trường bao năm, gặp qua bao nhiêu loại phụ nữ, kỹ năng nắm bắt tâm lý nữ nhân chính là yêu cầu cơ bản nhất.

Hắn chính là muốn Ninh Lan Ngọc hiểu được ẩn ý trong lời nói của hắn, muốn nàng ở lúc sắp chết phá tan tất cả xiềng xích lễ giáo trói buộc, sau đó âm thầm gieo vào một hạt giống mà đối với nàng là kinh thế hãi tục.

Chờ sau khi sự kiện này qua đi, những trói buộc kia lại xuất hiện lần nữa, nhưng hạt giống đã sớm gieo, chỉ cần chăm chỉ tưới nước, chăm sóc… nó cuối cùng sẽ đâm chồi nảy lộc.

Bịch…

Cảm giác đau đớn khiến Hồ Thành Vũ nhịn không được rên lên một tiếng, nhưng hắn không dám kêu to, sợ người phía trên nghe thấy.

Tuy đau đớn, nhưng trong lòng hắn lại kích động không cách nào diễn tả được.

Bởi vì hắn thành công rồi!

Nơi này lại có một mỏm đá nhô ra, giống như một bình đài, cách mép vực chỉ tầm 15m.

Nhưng bởi vì có sương mù, lại thêm nó chỉ nhô ra tầm 2m, đứng ở trên bờ là không cách nào nhìn thấy được mỏm đá này.

Độ cao 15m, nếu là người bình thường rơi xuống, dù không chết cũng nát xương, nhưng Hồ Thành Vũ sớm chuẩn bị tâm lý, chọn thế rơi an toàn, lại thêm xương cốt được chân khí rèn luyện qua, cứng cõi hơn người thường rất nhiều.

Cảm nhận được vết thương ở trên lưng lại rách ra, tiếp tục đổ máu, Hồ Thành Vũ cố nhịn đau, nhẹ đẩy Ninh Lan Ngọc đã hôn mê bất tỉnh qua một bên, từ trong ngực lấy ra một bình kim san dược, đổ hết vào lòng bàn tay, sau đó chà sát lên lưng.

Tê… tê…

Hồ Thành Vũ sâu một hơi, cắn răng để mình không phát ra tiếng, nếu là người khác, chỉ sợ đã đau đến ngất xỉu.

Nhưng loại đau đớn này, có là gì so với kiếp trước?

Cho nên hắn chịu đựng được!

Có kim san dược cầm máu, hai vết thương khủng bố ở trên lưng đã không chảy máu nữa, nhưng đau đớn vẫn kéo dài.

Hồ Thành Vũ ngồi im bất động, cố gắng lắng nghe động tĩnh bên trên, sau khi xác định hai hắc y nhân kia không có “phát điên” nhảy xuống, hắn mới an tâm, đưa mắt nhìn xung quanh.

Phía trước là sương mù dày đặc, nhìn không thấy gì, chỉ có vách núi phía sau, lờ mờ thấy được là một động khẩu…

Bạn đang đọc Xuyên Việt Ngũ Long: Ta Từ Lừa Gạt Tiểu Tức Phụ Bắt Đầu sáng tác bởi ThienVucThanhChu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThienVucThanhChu
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.