Cùng hẹn kiếp sau
Hồ Thành Vũ lắc đầu ngăn lời của nàng.
- Trước kia là ta không tốt, một lòng muốn cưới con cho nghịch tử kia, hi vọng hắn cưới được vợ hiền như con, sẽ tu tâm dưỡng tánh, quay về chính đạo… nhưng ai nghĩ tới, hắn lại càng lúc càng làm trầm trọng, để năm năm qua con chịu đủ bao nhiêu tủi nhục, lại vì Hồ gia bôn ba vất vả khắp nơi… nếu sớm biết như thế, trước kia ta dù như thế nào, cũng sẽ không đẩy con vào hố lửa…
- Phụ thân…
Ánh mắt Ninh Lan Ngọc cũng nhòe lệ, cảm thấy bao nhiêu tủi nhục cùng vất vả trong năm năm qua đều xứng đáng, tất cả oán hận với Hồ gia cũng tan thành mây khói.
Nàng 16 tuổi xuất giá, gả cho Hồ Thành Nhân, đến nay đã năm năm.
Từ ban đầu, nàng là thề sống chết không muốn gả cho Hồ Thành Nhân.
Bởi vì khi đó, Hồ Thành Nhân đã là một thiếu gia ăn chơi trác tán, không việc ác nào không làm, nhìn những tư liệu của hắn ở trên bàn, nàng chỉ cảm thấy ghê tởm.
Nhưng lệnh cha mẹ khó trái, hơn nữa Ninh gia thật không dám làm mất lòng Hồ gia.
Năm năm rồi, mỗi lần nghĩ lại, đã không biết bao nhiêu lần dùng nước mắt rửa mặt.
May mắn là sau khi tới Hồ gia, mọi người đều yêu thương nàng, ngay cả cha chồng cũng cưng chiều, tin tưởng giao cho nàng quản lý rất nhiều sản nghiệp của Hồ gia.
Chỉ là oán hận cùng căm ghét với Hồ Thành Nhân, lại từ đầu đến cuối chưa từng giảm bớt, ngược lại càng lúc càng trầm trọng.
Đến nay còn không người biết, nàng và Hồ Thành Nhân còn chưa động phòng.
Đêm tân hôn, Hồ Thành Nhân say mèm lao tới, muốn ân ái với nàng, nhưng Ninh Lan Ngọc lại liều chết phản kháng, còn đánh Hồ Thành Nhân bầm dập, lại lấy cái chết uy hiếp.
Gia hỏa kia bề ngoài hung tàn bạo ngược, nhưng bản chất lại hèn nhát yếu đuối, sau khi bị Ninh Lan Ngọc đánh mấy lần, hắn liền sợ.
Tuy rất thèm muốn thân thể của nàng, nhưng ai bảo hắn phế vật, đánh không lại người ta, Ninh Lan Ngọc còn cực kỳ đề phòng hắn, ngay cả thủ đoạn bỉ ổi cũng không dùng được.
Bất quá Ninh Lan Ngọc không biết, Hồ Thành Vũ cũng biết nàng đến nay vẫn còn thân hoàn bích. Bởi vì trong truyện, thời điểm Ninh Lan Ngọc bị Ngô Lân lừa dâng cho Nguyễn Phúc Quang, sau khi phát hiện nàng vẫn còn hoàn bích, hắn đã kích động đến mức hứa hẹn phong hậu cho Ninh Lan Ngọc.
Nhưng gia hỏa kia lại không giữ lời hứa, hắn làm sao có thể phong một người từng là vợ của kẻ khác làm hậu, như vậy thiên hạ còn không cười rụng răng?
Không thể không nói, ở điểm này, Nguyễn Phúc Quang kém xa Lê Hành, gia hỏa kia hứa hẹn sẽ phong Dương Vân Nga làm hoàng hậu, sau khi đăng cơ, liền thật phong nàng làm hậu.
Mà Nguyễn Phúc Quang lại thất hứa, lập chân truyền của Huyền Thiên Giáo là Tống Diệp Hoàng Lan làm hậu, ngay cả hai công chúa Lê Ngọc Hân cùng Lê Ngọc Bình, từng là chính thất của Nguyễn Trung và Nguyễn Cảnh, cũng được hắn phong làm hoàng quý phi.
Còn Ninh Lan Ngọc nàng, không chỉ trao trinh tiết cho hắn, từ một ý nghĩa nào đó cũng có thể nói đã phản bội Hồ gia, phản bội phu quân, trợ giúp hắn xây dựng cơ đồ, cuối cùng lại chỉ là một phi tần bình thường.
Cho nên thời điểm Nguyễn Phúc Quang lấy nàng ra làm nhục Hồ Thành Vũ đến chết, nàng liền không do dự lựa chọn tự sát.
Hồ Thành Vũ nhẹ nhàng để nàng đứng xuống, khẽ lau nước mắt trên mặt mỹ nhân, thần sắc tràn ngập không cam lòng.
- Hôm nay lại không thể cứu con an toàn ra ngoài, thân làm trưởng bối, ta quả thật quá vô dụng…
Ninh Lan Ngọc nắm lấy tay hắn, lắc đầu nức nở nói.
- Không, là tại Lan Ngọc, là Lan Ngọc liên lụy phụ thân, cuối cùng khiến ngài rơi vào hiểm cảnh, nếu không vì con, ngài sao có thể mạo hiểm đến nơi này.
- Ninh Lan Ngọc bị ký chủ làm cho cảm động, điểm tâm tình +5 +5…
Hồ Thành Vũ vuốt mái tóc óng mượt như nhung của Ninh Lan Ngọc, trong lòng sướng không thể tả, rất muốn ôm nàng vào lòng hung hăng hôn một cái, nhưng cố nén, thở dài một hơi, ra vẻ cam chịu.
- Mà thôi, mà thôi, năm xưa ta một lòng muốn cưới con về Hồ gia, lại để con chịu khổ, bây giờ có thể cùng con phó thác hoàng tuyền, âu cũng là duyên phận…
- Phụ thân…
Ninh Lan Ngọc khóc càng lớn hơn, chủ động nhào vào trong ngực hắn.
Tới rồi, lão gian tặc lòng lâng lâng khó tả, làm sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy, lập tức giang tay ôm lấy thân thể mềm mại kia thật chặt.
Ân, thật mềm mại, thật cho giãn, còn có mùi thơm ngát dễ chịu, nếu chiếm được đứa con dâu tuyệt sắc này, sẽ sướng biết dường nào?
Bất quá chuyện này không vội được, lấy tính cách của Ninh Lan Ngọc, nếu hắn dám xằng bậy, nàng tuyệt đối sẽ lập tức tự sát.
Phải từ từ, dùng nước ấm nấu ếch, lại thêm chút thủ đoạn của hắn, cũng không tin không chiếm được thân thể lẫn trái tim của nàng.
- Ngoan, không khóc, khóc sẽ xấu, ta luôn muốn nhìn thấy con dâu ta lúc nào cũng xinh đẹp, vui vẻ…
Mà lúc này, hai hắc y nhân kia đã đuổi tới, nhưng không vội vàng ra tay, mà từ từ áp sát.
Con mồi đã sơn cùng thủy tận, không chạy thoát được, hơn nữa phía trước là vực sâu, nếu làm quá gắt, nói không chừng bọn chúng sẽ nhảy xuống, vậy thì thành công dã tràng.
Ninh Lan Ngọc nín khóc, có lẽ cũng hơi xấu hổ vì trước mặt người ngoài lại ôm cha chồng, nhẹ đẩy hắn ra, muốn lui lại.
Nhưng Hồ Thành Vũ đã nắm lấy bàn tay như ngọn phấn của nàng, ôn nhu nói.
- Nếu có kiếp sau, ta nhất định sẽ chăm sóc, yêu thương con một đời, tuyệt đối không để con chịu bất cứ tổn thương nào!
Bàn tay nhỏ bé bị cha chồng nắm, lại nghe được lời thâm tình kia, thân thể nàng không khỏi run lên.
- Ninh Lan Ngọc bị ký chủ làm cho thẹn thùng, điểm tâm tình +10 +10…
Tuy là trưởng bối muốn che chở hậu bối, nhưng ở hoàn cảnh này, nghe vào lại có chút giống như nam nữ si tình hẹn ước.
Đăng bởi | ThienVucThanhChu |
Thời gian | |
Lượt đọc | 10 |