Vực Thiên Sương (2)
Về phần Hồ Thành Vũ, hắn nhìn ngó xung quanh, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ tới tình tiết lúc Nguyễn Phúc Quang ôm Ninh Lan Ngọc nhảy xuống vực, xem có đặc điểm gì nhận biết không.
Nếu không tìm được, mà lung tung nhảy xuống, vậy đất diễn của hắn xem như kết thúc ở chương này.
- Vực Thiên Sương… lời nói thâm tình… hẹn kiếp sau… cài hoa lên tóc…
Đột nhiên ánh mắt Hồ Thành Vũ sáng rực, thần sắc hơi kích động.
- Đúng, cài hoa lên tóc… hoa phượng… lúc đó Nguyễn Phúc Quang ở bên bờ vực, hỏi nàng có đồng ý cùng mình phó thác hoàng tuyền hay không, Ninh Lan Ngọc đồng ý, hắn cười lớn hái một bông hoa phượng, cài lên mái tóc của Ninh Lan Ngọc, sau đó ôm nàng nhảy xuống…
- Chỉ cần tìm được nơi có cây phượng mọc bên bờ vực, như vậy xác suất lớn chính là nơi tồn tại động phủ tiền nhân trong Ngũ Long Tranh Bá Truyện.
Nghĩ tới đây, Hồ Thành Vũ không do dự nữa, kéo chút sức lực cuối cùng, định chọn đại một phương hướng, nhưng nghĩ nghĩ, hắn lại hỏi.
- Lan Ngọc, con thấy nên chạy về bên nào?
Ninh Lan Ngọc mở mắt, không hiểu đã đến lúc sơn cùng thủy tận này, Hồ Thành Vũ lại hỏi chuyện kia làm gì, có ý nghĩa sao?
Bất quá lúc này nàng cũng không nghĩ nhiều, hơi mệt mỏi chỉ về bên trái.
Hồ Thành Vũ cảm thấy lạnh sống lưng, bởi vì vừa rồi hắn định chọn là bên phải, nhưng đột nhiên nghĩ đến thân phận phản diện của mình trong Ngũ Long Tranh Bá Truyện, chọn đại cầu may để đoạt cơ duyên của Khí Vận Chi Tử, kia quả thật là ngại chết chưa đủ nhanh.
Vì vậy hắn mới nảy ra ý định hỏi Ninh Lan Ngọc, nàng dù sao cũng là nữ chính, trên người mang theo khí vận, không đến mức dễ chết như hắn.
Không ngờ lại đoán đúng, xem ra về sau phải cẩn thận, bằng không cứ lao đầu đi đoạt cơ duyên, cuối cùng chết như thế nào cũng không biết.
Sau khi chọn được phương hướng, Hồ Thành Vũ không chần chờ nữa, dốc toàn lực lao nhanh.
Hiện tại hắn chỉ hi vọng ở bên bờ Vực Thiên Sương chỉ có một cây phượng, chứ mà có vài cây…
Hắn thật sự không dám nghĩ nữa!
Mà phía sau, thanh âm truy đuổi đã càng lúc càng gần.
- Cây phượng, quả nhiên có cây phượng…
Chạy được tầm năm phút, trong bóng đêm phía trước, bên cạnh bờ vực quả nhiên có một cây phượng đang nở hoa đỏ thắm, cho dù ở trong đêm tối, nhưng lấy thị lực của võ giả cũng cực kỳ bắt mắt.
Hồ Thành Vũ kích động, chạy tới dưới gốc phượng kia thở hổn hển, cúi nhìn dưới vực sâu gió lạnh gào thét, còn có sương mù cuồn cuộn, thần sắc đã lộ vẻ quyết tâm.
Đang chuẩn bị biểu diễn cảnh thâm tình giống như Nguyễn Phúc Quang lúc trước, đột nhiên khóe mắt liếc qua cây phượng kia, lại hơi giật mình, cảm thấy có gì đó không đúng.
- Khoan đã, hình như có điểm nào đó không hợp lý… nhưng không hợp lý ở chỗ nào…
Hắn đưa mắt nhìn cây phượng cao lớn, cành lá sum xuê, hoa nở đỏ rực kia, đầu óc lúc này xoay chuyển cực nhanh.
Ngay lập tức, hắn nhìn cây phượng, lại nhìn Ninh Lan Ngọc mệt mỏi sắp thiếp đi trong tay, giống như bắt được một tia linh quang nào đó.
- Đúng… cây phượng này không đúng, khi đó Nguyễn Phúc Quang đã bị phế kinh mạch, tu vi không còn, Ninh Lan Ngọc lại bị trọng thương, gần như hôn mê, phỉ tặc lại đã đuổi tới, hắn cũng không thể bỏ Ninh Lan Ngọc xuống đất, sau đó trèo cây hái hoa chứ? Về phần dùng khinh công nhảy lên hái, hay di hoa tiếp mộc gì đó thì càng vô nghĩa…
Hồ Thành Vũ liếc nhìn cây phượng, thấy cành cách mặt đất thấp nhất cũng 4m, liền lập tức khẳng định.
- Đây không phải cây phượng trong tình tiết kia, con mẹ nó… Thiên Đạo đáng chết…
Hồ Thành Vũ thầm chửi thế một câu, sau đó cắm đầu chạy tiếp.
Đoạn đường sau đó, hắn lại gặp hai cây phượng nữa, nhưng đều không phù hợp với suy đoán.
Thời điểm Hồ Thành Vũ gần như đã tuyệt vọng, hắn gặp được cây thứ tư, hoàn toàn phù hợp ngữ cảnh mà hắn tưởng tượng.
Kia là một cây phượng còn khá nhỏ, thân chỉ lớn chừng cổ tay, cành thấp nhất chỉ cách mặt đất chưa tới 2m, trên cành nở đầy hoa đỏ, lấy chiều cao của Nguyễn Phúc Quang, là hoàn toàn có thể vươn tay hái tới.
- Liều mạng thôi…
Hiện tại hắn cũng chỉ có thể liều mạng, bởi vì không còn sức chạy tiếp, hơn nữa bóng dáng của hai hắc y nhân kia đã thấp thoáng ở xa xa.
Hắn bế Ninh Lan Ngọc chạy tới dưới tán cây phượng, dừng lại, bên tai giống như có ai đó đang nói.
- Máy quay chuẩn bị, một hai ba… diễn!
Sắc mặt của Hồ Thành Vũ lập tức trở nên bi thương, khuôn mặt đã in dấu thời gian tràn ngập vẻ không đành lòng nhìn Ninh Lan Ngọc trong ngực.
Lúc này Ninh Lan Ngọc giống như cũng cảm nhận được thời khắc cuối cùng đã đến, cố gắng mở mắt ra nhìn hắn.
Tí tách…
Có hai giọt lệ chảy qua khóe mắt đã có vết chân chim của Hồ Thành Vũ, lại xuôi theo gò má màu bánh mật, rơi xuống trên khuôn mặt diễm lệ của Ninh Lan Ngọc.
Ánh mắt nàng lại mở to hơn, người cứng rắn như cha chồng mình, lại cũng có lúc rơi lệ?
Nhưng ánh mắt kia, thần sắc kia, lại không giống như sợ hãi vì sắp chết, mà thâm tình nhìn nàng, thần sắc tràn ngập thương yêu, tự trách, còn có không đành lòng…
Trái tim Ninh Lan Ngọc đột nhiên đập nhanh hơn, không hiểu vì sao cha chồng lại nhìn nàng như vậy.
Ánh mắt này không hề giống ánh mắt trưởng bối nhìn con cháu, mà giống như…
Nàng giật nảy mình, không dám nghĩ tiếp, cảm thấy mình khẳng định là mệt mỏi nên sinh ra ảo giác.
- Lan Ngọc, phụ thân xin lỗi con…
Ninh Lan Ngọc khó hiểu.
- Phụ thân, sao người lại nói vậy…
Đăng bởi | ThienVucThanhChu |
Thời gian | |
Lượt đọc | 7 |