Vực Thiên Sương
Ninh Lan Ngọc kinh hãi hét lớn, muốn xông tới cứu giúp, nhưng hiện tại nàng đã trọng thương, toàn thân suy yếu, chỉ có thể lực bất tòng tâm.
Xoẹt…
Hồ Thành Vũ chỉ cảm thấy lưng nóng rát, sau đó là cảm giác đau đớn truyền khắp toàn thân.
Bởi vì vừa rồi vội vàng thay đổi thế công để cứu Ninh Lan Ngọc, đưa lưng về phía hai hắc y nhân Nhất Lưu, bọn hắn làm sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy, trường kiếm chém tới, để lại trên lưng hắn hai vết thương thật sâu, máu bắn tung tóe.
Đồng thời lực lượng ẩn chứa trong công kích cũng đánh thân thể hắn bay về phía trước, nhào vào lòng Ninh Lan Ngọc.
- Đại nhân…
Phùng Quân Hưng nhìn thấy cảnh này, hai mắt muốn nứt, muốn xông tới cứu người, nhưng lại bị mấy phỉ tặc khác cùng tên Trại Chủ liều chết ngăn cản.
Phốc.
Hai người ngã nhào xuống đất, thân hình cường tráng của Hồ Thành Vũ đè lên thân thể mềm mại yêu kiều kia.
Nhưng Hồ Thành Vũ không có tâm tình hưởng thụ, Ninh Lan Ngọc cũng không có thời gian xấu hổ, nhìn thấy Hồ Thành Vũ phun máu tươi, sắc mặt trắng bệch, nàng lo lắng hỏi.
- Phụ thân, người có sao không?
Hồ Thành Vũ còn chưa kịp trả lời, hai hắc y nhân kia lại đánh tới, hắn nhịn đau, ôm lấy Ninh Lan Ngọc lao về phía trước, đồng thời trường thương vung mạnh về phía sau, bức lui hai hắc y nhân.
- Hắn muốn chạy, ngăn hắn lại.
Lúc này Hồ Thành Vũ một tay ôm lấy Ninh Lan Ngọc lao về phía trước, đồng thời từ trong ngực lấy ra một bình sứ nhỏ, ngón cái khảy bay nút bình, sau đó ném mạnh ra sau.
Một làn sương mù màu xanh mù mịt theo gió thổi mạnh tới.
- Độc vụ, nhanh lùi lại.
Hai tên hắc y nhân biến sắc, vội vàng lùi lại, đồng thời phong bế hô hấp, nhưng có mấy tên không kịp phản ứng, hít phải bụi xanh, thân thể lập tức tím tái, miệng sùi bọt mép, ngã xuống đất lăn lộn…
- Đây là độc gì, lại đáng sợ như vậy?
Hai tên hắc y nhân lui về phía nhanh hơn, đồng thời tách ra hai bên muốn tránh qua phạm vi bụi mù, sau đó tiếp tục đuổi giết Hồ Thành Vũ.
- Các ngươi đáng chết!
Nhìn thấy Hồ Thành Vũ trọng thương, còn phải sử dụng độc vụ chặn đường, biết lão gia đã rơi vào đường cùng, hắn công kích càng điên cuồng, chịu đựng một chưởng của tên Trại Chủ, sau đó trường đao chém xuống, ở trong ánh mắt kinh hãi của đối phương, một cánh tay đã bị chém đứt, ngực cũng có vết thương cực sâu.
Phùng Quân Hưng cũng không dễ chịu, bị một chưởng này đánh gãy xương bả vai, thân hình to lớn vạm vỡ bay ra bốn năm mét.
Nhưng hắn nén đau đớn, lập tức xông về phía một tên hắc y nhân.
Bất quá tên Trại Chủ cũng điên cuồng rồi, thân thể tàn phế lao lên, hôm nay hắn đã không sống được, vậy thì ai cũng đừng hòng sống…
Lại nói Hồ Thành Vũ, sau khi ném độc vụ ra, hắn lập tức bế Ninh Lan Ngọc lên, không để ý đến vết thương sau lưng đau nhức kịch liệt, mà toàn lực vận chuyển thân pháp, lao nhanh về phía trước.
Thân pháp hắn tu luyện là một môn tuyệt kỹ tên Mê Tung Bộ, cấp bậc vượt qua nhất lưu, sở trường về biến hóa bất định, ở trong môi trường rừng rậm này, càng giống như cá gặp nước.
Vì vậy không bao lâu, hắn đã bỏ xa truy binh, tiến vào sâu trong rừng rậm.
Ninh Lan Ngọc nhìn khóe miệng Hồ Thành Vũ liên tục trào ra máu tươi, sắc mặt càng lúc càng trắng, hô hấp cũng trở nên thô nặng, lại nhịn không được khóc lên.
- Phụ thân, ngài để con xuống, một mình chạy đi, như vậy mới có một tia hi vọng…
Hồ Thành Vũ vừa chạy đi, vừa mở miệng quát lớn.
- Con nói bậy bạ gì đó, cho dù hôm nay phụ thân chết, cũng phải bảo vệ con an toàn, còn nói những lời như thế, cẩn thận gia pháp hầu hạ.
- Phụ thân…
Tuy bị Hồ Thành Vũ quát, nhưng Ninh Lan Ngọc không những không hờn dỗi, ngược lại khóc càng lớn.
- Ninh Lan Ngọc bị ký chủ làm cho cảm động, điểm tâm tình +5 +5…
Theo thời gian trôi qua, phía trước có sương mù mờ nhạt thổi tới, kèm theo còn có tiếng gió rít vù vù.
Ninh Lan Ngọc quay đầu nhìn qua, sắc mặt không khỏi tái nhợt, cảm giác tuyệt vọng lại dâng lên.
Sắc mặt của Hồ Thành Vũ cũng khó coi muốn chết.
Sao lại quên mất tình tiết này?
Chỉ thấy phía trước sương mù phiêu đãng, gió lạnh rít gào, đại địa như bị cắt làm hai.
Đây là một vực sâu rộng lớn, phía dưới sương mù dày đặc, thỉnh thoảng có gió đêm thổi qua, cuốn lên từng vòng xoáy sương mù, phiêu đãng lan tràn trong rừng rậm.
Vực Thiên Sương.
Nơi Nguyễn Phúc Quang mang theo Ninh Lan Ngọc nhảy xuống, cuối cùng không chỉ không chết, còn lấy được thần công Thuần Dương Bá Thể Quyết.
Lúc trước mục tiêu thứ hai của Hồ Thành Vũ chính là nơi này, nhưng đó là sau khi cứu Ninh Lan Ngọc xong, từ từ thăm dò, tìm kiếm vị trí chính xác, chứ không phải là dưới tình huống này.
Nguyễn Phúc Quang người ta là Chân Long, có đại khí vận gia thân, ở trong tuyệt cảnh nhảy xuống, sẽ đúng ngay vị trí của động phủ, sau đó dễ dàng lấy được thần công.
Nhưng nhân vật phản diện như hắn nhảy xuống, là trăm phần trăm sẽ tan xương nát thịt, không có khả năng thứ hai a.
Hồ Thành Vũ thật khóc không ra nước mắt.
Mà lúc này xa xa truyền đến động tĩnh, hiển nhiên là tặc phỉ đã đuổi sắp tới.
- Phụ thân…
Ninh Lan Ngọc nhìn hắn, ánh mắt mông lung, giống như muốn nói gì đó.
Hồ Thành Vũ hít sâu một hơi, cố gắng trấn an nàng.
- Đừng tuyệt vọng, chưa đến thời khắc cuối cùng, thì không được từ bỏ hi vọng, nhớ chưa?
Ninh Lan Ngọc nhẹ gật đầu, nhưng không nói gì, chỉ khẽ tựa đầu vào ngực hắn, giống như muốn cảm nhận chút hơi ấm cuối cùng của thế gian.
Đăng bởi | ThienVucThanhChu |
Thời gian | |
Lượt đọc | 12 |