Thuần Dương Bá Thể Quyết (2)
Nếu có người quen của hắn ở kiếp trước, nhìn thấy bộ dáng này của Hồ Thành Vũ, nhất định sẽ hô to: không xong rồi, lão cự gian lại muốn âm người.
Đầu tiên hắn lấy một con dao găm nhỏ xíu được giắt trong đai lưng, đi tới bên vách đá trong hang động, mở cuốn da ghi Thuần Dương Bá Thể Quyết ra, sau đó khắc lên vách đá.
Nội dung giống 99%, chỉ là có vài câu khẩu quyết, kinh mạch, con đường vận hành chi tiết ở hậu kỳ, lại bị hắn thay đổi vị trí, hoặc xáo trộn thứ tự… các loại võ kỹ kèm theo thần công, cũng bị hắn lược bỏ.
Nếu Tông Sư nhìn vào, nhất định sẽ phát hiện vấn đề, nhưng Nguyễn Phúc Quang mà nói, vậy thì hầu như không thể.
Hơn nữa ghi chú ở cuối cũng bị hắn thay đổi chút ít: thần công này, tu luyện bình thường chỉ có thể đạt đến Đại Tông Sư, muốn luyện đến đỉnh phong vô cực, bước vào Chân Nhân, thậm chí Lục Địa Thần Tiên, thì nhất định phải sớm tự cung, đoạn đi dương khí phàm thai, lấy thiên địa linh khí tái tạo tiên thai. Lão phu Độ Ách Chân Nhân, lưu lại truyền thừa này, hi vọng hậu nhân có thể đền bù tiếc nuối trong lòng.
Lão cự gian khắc xong, liền lấy bụi đất ở xung quanh chà lên, che phủ hầu như gần hết chữ viết, chỉ để lại vài dấu vết mờ nhạt, nếu không nhìn kỹ, sẽ không cách nào phát hiện.
Còn chưa xong, lão cự gian lại chạy tới chỗ hộp Hàn Băng Tuyết Ngọc, mở không gian chứa đồ bỏ ba bình nhỏ vào, còn một bình thì nhét vào ngực.
Sau đó hắn vạch quần, đái ồ ồ vào hộp Hàn Băng Tuyết Ngọc, xong thì thêm chút thảo dược mang trên người cho át mùi, cẩn thận đậy lại, dùng nắp đá phong kín, cuối cùng dùng đao nhỏ khắc ghi chú của Tẩy Kinh Phạt Tủy Dịch lên nắp hộp đá, rồi bốc một nắm tro bụi rải lên nắp hộp.
Về phần cái hộp còn lại, hắn tiện tay ném xuống vực, xóa sạch tất cả dấu vết.
Làm xong tất cả, ngắm nhìn sản phẩm của mình, lão cự gian cực kỳ vui vẻ.
- Đại nhân…
- Tri Phủ đại nhân…
- Thiếu phu nhân, các ngươi ở đâu…
Lúc này bên ngoài vang lên rất nhiều tiếng hô hoán, có xa có gần, lúc thì rõ ràng, lúc lại mơ hồ.
Hồ Thành Vũ biết mọi người đã đuổi tới, đang tản ra đi tìm hắn và Ninh Lan Ngọc.
Vì vậy hắn vội vàng chạy ra, ngẩng đầu hét lớn.
- Chúng ta ở dưới này… Chúng ta ở dưới này…
Thanh âm bên trên im bặt, sau đó là tiếng hô hoán.
- Ta nghe được thanh âm của đại nhân, ở hướng này…
- Nhanh báo cho quân sư cùng Phùng Thống lĩnh…
- Nhanh nhanh…
Nghe được thanh âm phía trên càng ngày càng gần, Hồ Thành Vũ vui vẻ, đi tới bên cạnh Ninh Lan Ngọc.
Nhìn thấy bông phượng rơi ở bên cạnh, hắn nghĩ nghĩ, lại lấy lên cài vào mái tóc của nàng, giống như thể chưa từng rơi xuống.
Mà trải qua một đoạn thời gian, cộng thêm nghe tiếng hô lớn của Hồ Thành Vũ, Ninh Lan Ngọc cũng thăm thẳm tỉnh lại.
Hồ Thành Vũ đỡ nàng ngồi dậy, ân cần hỏi.
- Lan Ngọc, con thấy trong người thế nào?
Ninh Lan Ngọc chỉ cảm thấy cả người rả rời, toàn thân không có một chút sức lực, ngay cả ngồi cũng khó khăn, Hồ Thành Vũ để nàng tựa vào lòng mình.
Khuôn mặt của Ninh Lan Ngọc hơi đỏ, muốn giãy dụa tránh né, nhưng quả thật không còn chút sức lực nào, cuối cùng chỉ có thể nằm ở trong ngực hắn.
- Chúng ta… chúng ta chưa chết?
Hồ Thành Vũ gật đầu, bày ra dáng vẻ sống sót sau tai nạn, gật đầu.
- Đúng vậy, chúng ta chưa chết, không nghĩ tới dưới này lại có một mỏm đá nhô ra, chúng ta vừa vặn rơi xuống đó, nơi này cách miệng vực chỉ tầm 10m, đám người Nguyễn Minh đang tới, chúng ta được cứu rồi…
- Quá tốt rồi, quả thật là thượng thiên thương che chở…
Nghe được tin tức tốt này, Ninh Lan Ngọc cũng không giấu được vui vẻ, khóe miệng nở một nụ cười.
Nhìn thấy nụ cười của Ninh Lan Ngọc, tim lão cự gian nhịn không được đập bình bịch, mê mẩn đến quên cả nói chuyện.
Lúc trước còn không hiểu cái gì là nhất tiếu bách mị sinh, hiện tại Hồ Thành Vũ đã hiểu rồi.
Ninh Lan Ngọc không nghe thấy Hồ Thành Vũ nói gì, hơi nghi hoặc ngẩng đầu nhìn lên, thấy được ánh mắt si mê của cha chồng, trái tim cũng bình bịch nhảy loạn.
- Ninh Lan Ngọc bị ký chủ làm cho thẹn thùng, điểm tâm tình +5 +5…
Lúc này nàng mới nhớ tới sự tình lúc trước, còn có những ý nghĩ to gan lớn mật của mình, thì chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.
Nàng lại oán hận ông trời, tại sao không để hai người chết đi, vì sao lại cho bọn họ sống, bảo nàng làm sao đối mặt với cha chồng đây?
- Phụ thân…
Ninh Lan Ngọc khẽ gắt, ánh mắt hơi nghiêm lại, ý đồ dùng nó để che giấu sự xấu hổ của mình, đồng thời cảnh cáo cha chồng không nên quá giới hạn.
Nhưng lại không biết, tâm tình của nàng lại có thể bị Hồ Thành Vũ thu được.
Lúc này này đâu có chút nào tức giận, mà chỉ có thẹn thùng xấu hổ.
Đã biết được nội tâm con dâu, lão cự gian tự nhiên lớn gan, thanh âm nghiêm túc nói.
- Lan Ngọc, chúng ta như thế này, có tính là trong tử cảnh trùng sinh, sống qua thế thứ hai không?
Một câu nói không đầu không đuôi, nhưng Ninh Lan Ngọc lại hiểu ý, tim đập càng loạn hơn, không cách nào tin được mình lại gặp phải tình cảnh như thế.
Cha chồng thầm mến con dâu?
Sự tình đến cùng xảy ra từ lúc nào, vì sao trước đó mình hoàn toàn không cảm nhận được?
Lúc này Ninh Lan Ngọc tâm loạn như ma, không biết phải trả lời như thế nào.
- Ninh Lan Ngọc bị ký chủ làm cho tâm loạn như ma, điểm tâm tình +350 +350…
Hành vi này đã có thể tính là tỏ tình với con dâu, điểm tâm tình tự nhiên tăng nhiều.
Đăng bởi | ThienVucThanhChu |
Thời gian | |
Lượt đọc | 13 |