Từ khi nào?
Đang lúc Ninh Lan Ngọc không biết trả lời như thế nào,thì thanh âm hô hoán của Phùng Quân Hưng vang lên.
- Đại nhân… đại nhân, ngài ở đâu…
Ninh Lan Ngọc không biết lấy đâu ra sức lực, thuận thế đẩy Hồ Thành Vũ ra, chậm rãi đứng lên, đồng thời cất tiếng hô hoán.
- Phùng thống lĩnh, chúng ta ở dưới này…
Bên trên lập tức hoan hô náo động.
- Là giọng của thiếu phu nhân, đại nhân và thiếu phu nhân đều an toàn…
- Cảm ơn trời đất, cảm ơn trời đất…
- Nhanh, người đâu, mang dây thừng tới, đi xuống dưới cứu người…
Giọng của Nguyễn Minh vang lên.
Trong lòng Hồ Thành Vũ thầm hô đáng tiếc, cơ hội tốt như vậy, lại bị đám gia hỏa kia phá.
Hắn cất giọng nói.
- Thả dây thừng xuống là được, chúng ta có thể tự lên.
- Tuân lệnh!
Phùng Quân Hưng lập tức tuân lệnh, sai người đi lấy dây thừng.
Dưới vực, hai người rơi vào trầm mặc, không ai nói chuyện.
Cho đến khi dây thừng được thả xuống, Hồ Thành Vũ mới cất tiếng.
- Lan Ngọc!
Nghe được thanh âm đầy nhu tình của Hồ Thành Vũ, thân thể Ninh Lan Ngọc run lên, nước mắt như mưa hỏi.
- Khi nào… là từ khi nào?
Cho tới hiện tại nàng vẫn không hiểu được, đến cùng là từ khi nào, vì sao nàng một chút cũng không nhận ra.
Phải biết giác quan thứ sáu của nữ nhân cực kỳ đáng sợ, cho dù ngươi che giấu tốt đến mấy, cũng rất khó lừa được nàng.
Nếu không phải lúc trước đến thời khắc sinh tử, đã không còn thấy hi vọng sống, Hồ Thành Vũ mới bộc lộ ra, thì có lẽ nàng còn không biết được, cha chồng lại nảy sinh tình cảm vượt quá giới hạn với mình.
Mình là con dâu của hắn a, vì sao hắn có thể như vậy, vì sao?
Trong lòng Ninh Lan Ngọc giống như gào thét.
Hồ Thành Vũ giống như hồi ức, thì thào nói.
- Là từ lúc nhìn thấy con gào khóc trong tân phòng… khi đó tim ta như bị ai đó bóp nghẹt. Là từ lúc con bị nghịch tử kia lăng mạ… khi đó ta chỉ muốn rút kiếm chém súc sinh kia. Là từ lúc nhìn con thơ thẩn trong hoa viên, ánh mắt như vô hồn… khi đó ta rất muốn ôm con vào lòng an ủi. Là từ lúc nhìn con vì Hồ gia ta bôn ba vất vả, không ngại hiểm nguy… khi đó ta chỉ thấy lòng đau xót. Là từ lúc nhìn thấy con cùng các khuê mật tụ hội, nghe những người kia nói về cuộc sống gia đình hạnh phúc, con cái hiền ngoan, lại nhìn con ánh mắt u buồn như không thấy được tương lai… khi đó ta chỉ ước gì…
- Phụ thân… con dâu xin người… đừng có nói nữa… đừng có nói nữa… được không?
Ninh Lan Ngọc nói mà như gào lên, thân thể run rẩy kịch liệt, giống như những chuyện kia đều chạm đến tâm can của nàng.
Thì ra cha chồng đã chú ý đến mình lâu như thế rồi sao?
Tất cả tâm tư của mình, hắn đều hiểu rõ!
Lúc này nàng giống như ngộ ra, khó trách, khó trách hắn cưng chiều mình, tin tưởng mình như vậy, hầu như giao hết sản nghiệp của Hồ gia cho mình quản lý.
Thì ra cũng không phải hắn tin tưởng tài năng của mình, mà là…
Nhìn Ninh Lan Ngọc lê hoa đái vũ, ánh mắt cầu xin, lão cự gian cũng lập tức tiến vào vai diễn.
Thần sắc hắn đờ đẫn, giằng xé, bất lực, đau lòng, lại chứa chút không cam tâm… nước mắt cũng bất tri bất giác chảy xuống.
Nhìn thấy cha chồng thần sắc như vậy, còn rơi lệ, không biết vì sao, nội tâm Ninh Lan Ngọc lại có chút không đành lòng.
Nhưng sự tình kia, đối với một tiểu thư khuê các, từ nhỏ sống trong khuôn phép mà nói, quả thật là quá kinh thế hãi tục.
Ngay cả nghĩ tới, nàng cũng không dám nghĩ.
Phía trước vang lên thanh âm của Nguyễn Minh.
- Đại nhân, đã cột dây chắc chắn, ngươi và thiếu phu nhân lên đi!
Hai người đều không ai để ý tới, vẫn bốn mắt nhìn nhau.
Qua rất lâu, cuối cùng Hồ Thành Vũ mới thở dài, bày ra dáng vẻ không muốn ép Ninh Lan Ngọc, nhẹ nói.
- Trước khi đi lên, ta có thể xin con một điều không?
Thân thể Ninh Lan Ngọc run rẩy càng lợi hại, vốn định kiên quyết nói không thể, nhưng lão cự gian đã cướp lời trước.
- Sau khi đi lên, mọi thứ lại trở về như cũ, ta vẫn là cha chồng uy nghiêm thuở nào, con lại làm con dâu hiếu thảo ngoan hiền, được người đời khen ngợi ngưỡng mộ. Nhưng dưới này, không phải là thế giới tách biệt thế nhân, không có ánh mắt người đời dò xét, không có lễ giáo trói buột cảm xúc mà hai chúng ta trải qua hoạn nạn sinh tử mới có được sao?
Thân thể Ninh Lan Ngọc run rẩy càng dữ dội hơn, nước mắt như hoa lê đái vũ.
Lão cự gian cũng khóc, khóc rất thương tâm, khóc rất chân thành, khóc đến đau thấu tâm can.
Gia hỏa này không đi làm diễn viên, thì quả thật là uổng phí nhân tài.
- Ta chỉ muốn ôm con một lần cuối, lúc trước ở trên bờ vực ôm nhau, là chúng ta cùng phó thác hoàng tuyền, lần cuối cùng này, xem như đại biểu cho chôn vùi tất cả cảm xúc cùng kỷ niệm đã qua, được không?
Nghe được lời này, lại nhìn bộ dáng khóc đến đứt ruột đứt gan của Hồ Thành Vũ, chút lý trí cuối cùng của Ninh Lan Ngọc bị đánh sập, nức nở ngã vào lòng hắn khóc lớn.
- Ninh Lan Ngọc bị ký chủ làm cho cảm xúc trào dâng, điểm tâm tình +1000 +1000…
Hồ Thành Vũ ôm thân thể mềm mại thơm ngát của Ninh Lan Ngọc thật chặt, giống như muốn để hai thân thể hòa vào làm một, hắn cũng khóc, thân thể còn run rẩy, nhưng khóe miệng lại nhếch lên nụ cười của kẻ chiến thắng.
Đăng bởi | ThienVucThanhChu |
Thời gian | |
Lượt đọc | 11 |