Từ khi nào? (2)
Hôm nay Ninh Lan Ngọc mở lòng để hắn ôm, sau khi lên trên mọi chuyện lại quay về như cũ?
Chuyện ma quỷ như vậy, ai tin kẻ đó chính là bị thiếu não!
Đã có lần một, thì sẽ có lần thứ hai, lần thứ N…
Đã ôm được, thì có thể hôn được, mà đã hôn được, thì có thể lên giường được!
Đây là chân lý vĩnh hằng bất biến của lão cự gian.
Trong lúc ôm, hắn nhịn không dám làm ra hành động bất thường nào khác, bằng không tất cả cố gắng trước đó sẽ sụp đổ.
Như đã nói, đối với nữ tử như Ninh Lan Ngọc, chỉ có thể nước ấm nấu ếch xanh, từ từ từng bước một.
Cũng không biết ôm bao lâu, phía trên truyền đến thanh âm thúc giục.
- Đại nhân, thiếu phu nhân, sao các ngươi còn chưa lên? Có cần chúng ta xuống dưới giúp một tay không?
Phùng Quân Hưng hô lớn.
Hồ Thành Vũ còn chưa kịp trả lời, Ninh Lan Ngọc đã như con thỏ hoảng sợ đẩy hắn ra, nói vọng lên.
- Phụ thân đang xử lý vết thương một chút, chúng ta lên ngay đây.
Nhìn thấy Ninh Lan Ngọc nói dối che lấp cho hành vi của hai người, trong lòng Hồ Thành Vũ cười đắc ý.
Con dâu, ngươi có biết một nữ nhân khi chủ động nói dối để che giấu hành vi thân mật với nam nhân, là đang đại biểu cái gì không?
Ninh Lan Ngọc hiển nhiên đang rất xấu hổ cùng hoảng loạn, không dám nhìn Hồ Thành Vũ, chạy tới nắm lấy dây thừng kéo nhẹ.
Người phía trên hiểu ý, lập tức kéo nàng lên.
- Là thiếu phu nhân, thiếu phu nhân lên rồi, nhanh bỏ dây xuống kéo đại nhân lên.
Nguyễn Minh vội vàng nói.
So với sự an nguy của Ninh Lan Ngọc, hắn càng để ý Hồ Thành Vũ hơn, kia là chủ công của hắn, có thể cho hắn cơ hội phô diễn tài học, hắn làm sao có thể không quan tâm.
Lúc trước nghe tin Hồ Thành Vũ bị đuổi giết, hắn thiếu chút nữa rút kiếm chém Phùng Quân Hưng, may mà những người khác kịp thời ngăn cản.
Thời điểm mọi người tập trung kéo Hồ Thành Vũ lên, Ninh Lan Ngọc như nghĩ tới cái gì đó, đưa tay sờ lên mái tóc, lấy xuống một bông hoa phượng.
Nhìn hoa phượng trong tay, thần sắc nàng có chút ngây dại, ánh mắt lóe lên vẻ kinh ngạc.
Một bông hoa mảnh mai cài nhẹ vào tóc, thời điểm rơi xuống vực gió lớn như vậy, lại không có bay đi?
Chẳng lẽ đây là số mệnh?
Ninh Lan Ngọc giật mình, vội vàng xua tan ý nghĩ kia đi!
Hiện tại đã rời khỏi vực sâu, hắn vẫn là cha chồng uy nghiêm thuở nào, ta lại làm con dâu hiếu thảo ngoan hiền, quyết không thể xảy ra loại sự tình kia được.
Nàng lặng lẽ gạt đi nước mắt, cất hoa phượng vào trong ngực.
Hành động của Ninh Lan Ngọc rất bí ẩn, nhưng lại bị Nguyễn Minh vô tình thấy được, trong mắt hắn không khỏi nghi hoặc.
- Đại nhân lên rồi, đại nhân lên rồi…
Đột nhiên hoan hô, cũng kéo Nguyễn Minh về thực tại, vội vàng chạy tới đỡ lấy Hồ Thành Vũ, ân cần hỏi.
- Đại nhân, ngài có sao không, bị thương có nặng lắm không?
Hồ Thành Vũ lắc đầu, ý bảo không sao, thấy vậy, Nguyễn Minh mới thở một hơi nhẹ nhõm.
Lúc này Phùng Quân Hưng cùng đám người Đô Tào, Đô Tổng chạy tới, quỳ xuống nói.
- Chúng ti chức bảo vệ không chu toàn, xin đại nhân trách phạt.
Nhìn cả đám phong trần mệt mỏi, nhất là Phùng Quân Hưng, bả vai trái máu me be bét, chỉ quấn tạm một mảnh vải, biết bọn họ đều tận sức, làm sao có thể trách phạt được.
- Đứng lên đi, sự tình diễn biến bất ngờ, ngay cả ta cũng không nghĩ tới, các ngươi đã tận lực rồi.
- Đa tạ đại nhân khai ân!
Đám người Phùng Quân Hưng như trút được lo lắng trong lòng, vội vàng cảm tạ.
Phải biết thế giới này là xã hội phong kiến, quyền lực phân cấp cực kỳ rõ ràng cùng nghiêm khắc, bọn hắn bảo vệ bất lực, để Hồ Thành Vũ và Ninh Lan Ngọc phải nhảy xuống vực, nếu thật xét xử, cho dù chém đầu cũng không ai nói gì.
Sau đó lại nói.
- Tìm vật liệu dựng cho thiếu phu nhân một cái lều để nàng nghỉ tạm, những người khác nghỉ ngơi tại chỗ một đêm, sáng mai lên đường trở về Phủ Hà Thanh.
- Tuân lệnh!
Hồ Thành Vũ nói xong cũng không có nhìn nhiều Ninh Lan Ngọc, ở dưới Nguyễn Minh cùng đám người Đô Tào, Đô Tổng hộ tống, bước đi về phía xa.
Ninh Lan Ngọc đứng ở phía sau đám người, nhìn bóng lưng của Hồ Thành Vũ đi xa, không biết vì sao, trong lòng lại dâng lên cảm xúc khó tả.
Nàng cũng không biết kia là vui mừng, thở phào nhẹ nhõm, hay thất lạc…
- Ninh Lan Ngọc bị ký chủ làm cho tâm tình phức tạp, điểm tâm tình +5 +5…
Lão cự gian đang bước đi, khóe miệng nhịn không được khẽ nhếch.
Hồ Thành Vũ ngồi dưới một gốc cây nghỉ ngơi, nghe Nguyễn Minh báo cáo chiến quả cùng thiệt hại, lúc này có thám tử chạy tới.
- Báo, Huyện Lệnh huyện Tuy Phước dẫn theo mấy chục kỵ kinh, còn có hơn 500 dân binh ở thành trấn Phước Minh chạy tới, muốn cầu kiến đại nhân.
Nguyễn Minh nghe vậy khẽ nói.
- Từ huyện thành chạy tới khu vực này, khoảng cách tầm hơn 40 dặm, hắn có thể ở trong chưa tới hai giờ mang theo dân binh tới, đã xem như tận sức.
Hồ Thành Vũ gật đầu, bảo thám tử gọi Huyện Lệnh tới.
…
Đăng bởi | ThienVucThanhChu |
Thời gian | |
Lượt đọc | 10 |