Huyền Thiên Giáo
Mà Hồ Thành Vũ không biết, thời điểm hắn cứu Ninh Lan Ngọc, đoạt được cơ duyên của Nguyễn Phúc Quang, có rất nhiều đại nhân vật như thần long thấy đầu không thấy đuôi của Đại Việt đều đồng loạt ngẩng đầu nhìn tinh tượng.
Kinh thành, Khâm Thiên Giám.
Trên Vọng Tinh Lâu, Khâm Thiên Lệnh Nguyễn Bỉnh Tâm đang nhập định đột nhiên mở mắt, đứng dậy đi tới bên cửa sổ, ngẩng đầu nhìn trời.
- Thiên tượng biến hóa, Chân Long Tinh lu mờ, có dị tinh đoạt khí vận… dị số cuối cùng cũng nổi lên rồi.
Nguyễn Bỉnh Tâm bấm tay tính toán, ánh mắt lấp lóe tinh quang.
- Thiên cơ lại hỗn loạn sớm hơn hai năm, hiện tại ngay cả ta cũng không cách nào nhìn thấu thiên cơ, không biết dị số từ đâu tới… nhưng Chân Long Tinh bị đoạt khí vận kia, là đến từ Trấn Nam Biên.
Đại Việt từ sau khi Chiêu Hoàng Nữ Đế nhất thống, được chia thành năm Trấn lớn, bao gồm: Trấn Đông Biên, Trấn Tây Biên, Trấn Nam Biên, Trấn Bắc Biên cùng Trấn Kinh Đô ở trung tâm.
Mỗi Trấn lại có năm Châu, mỗi Châu tùy lớn nhỏ mà có từ mười đến mười lăm Phủ.
Dưới Phủ chính là Huyện, dưới nữa là thành trấn, thôn trấn… diện tích có thể nói cực kỳ bao la, nhân khẩu vào thời cực thịnh ước tính trên 1 tỷ.
Chỉ là sau khi Nữ Đế băng hà, thiên tai nhân họa liên miên, binh đao nổi lên bốn phía, con số này đã giảm ít nhất gần 10%.
- Thiên mệnh, cuối cùng sẽ thuộc về ai… là Chân Long… hay về dị số…
Nguyễn Bỉnh Tâm lẩm bẩm, khóe miệng nhếch lên nụ cười đầy thâm ý.
…
Bắc Nguyên Man Sơn, là sơn mạch nằm ở cực bắc của Đại Việt, quanh năm tuyết phủ, người ở thưa thớt, nhiều nơi trong vòng trăm cây số không thấy dấu chân người.
Nhưng ở trung tâm Bắc Nguyên Man Sơn, lại có một vùng thế ngoại đào nguyên, cây cỏ xanh tốt, cả ngọn núi tràn ngập sắc xuân, còn có ôn tuyền từ lòng đất chảy ra, tạo thành từng hồ nhỏ, bốc lên khói trắng như sương.
Nơi đây có một tông phái cực kỳ nổi danh Đại Việt ẩn cư… Huyền Thiên Giáo!
Vào thời đại Chiêu Hoàng Nữ Đế, giang sơn nhất thống, hoàng uy thống ngự tứ hải, các tông môn trong cương thổ Đại Việt bị áp chế rất lớn, có bị bức giải tán, truyền thừa đoạn tuyệt, có thì quy thuận triều đình, trở thành một phần của Giáo Hội Ty, cũng có như Huyền Thiên Giáo, di chuyển đến nơi thâm sơn cùng cốc, tự phong bế sơn môn, không hỏi thế sự.
Bên bờ suối nước nóng, có một mỹ phụ đang ngồi trên ghế đá, ngẩng đầu nhìn trời cao.
Năm nay Phạm Tử Huyên đã ngoài bốn mươi, nhưng bởi vì tu vi cao cường, nên nhìn chỉ như thiếu phụ tầm hai tám, ba mươi tuổi, khuôn mặt diễm tuyệt nhân gian, có lẽ bởi vì thân là giáo chủ của Huyền Thiên Giáo, nên khí chất ung dung, tuyệt thế mà tao nhã.
Tóc mây búi cao, phối hợp với tư thái thon dài uyển chuyển, eo thon mảnh khảnh, cái cổ trắng ngọc, da thịt trắng noãn, hiển thị rõ bách mị kiêu sa, xinh đẹp chiếu người.
Nàng mặc một bộ váy màu xanh nhạt, cánh tay phấn nộn, trắng muốt đến trong suốt long lanh.
Váy xanh bị bộ ngực sữa chống cao cao nhô lên, ti sa dưới mông tới gần chỗ ghế đá căng cứng, làm cho người nhìn thấy liền kinh tâm động phách.
Phạm Tử Huyên ngẩng đầu nhìn trời, khuôn mặt đầu tiên là kinh ngạc, sau đó liền lộ ra nụ cười điên đảo chúng sinh.
- Thiên tượng dị biến, thiên hạ đại loạn, thời cơ để Huyền Thiên Giáo xuất thế tới rồi…
Sau đó nàng cất tiếng gọi:
- Lan nhi!
Từ trên tầng ba của lầu các gần đó, có thân ảnh đạp không bay tới.
Đây là một nữ tử tầm 20 tuổi.
Sự xuất hiện của nàng, giống như trong thế giới băng hàn nổi lên gió xuân, mang đến cho thiên địa hôn ám này một chút sắc thái khác.
Khuôn mặt nàng tựa như một bức họa tinh xảo, tinh tế mà sinh động.
Lông mày như trăng non, giống như một dòng suối trong vắt chảy xuôi trong núi rừng, tươi mát mà tự nhiên.
Đôi mắt trong sáng thanh linh, nhìn rất ngây thơ, lại như ẩn chứa trí tuệ, tựa hồ có thể thấy rõ hết thảy thế gian ô trọc.
Nhất là bộ váy trắng thanh nhã, vừa vặn phác họa dáng người của nàng... làn váy theo bước chân nhẹ nhàng đong đưa, giống như một con bướm nhảy múa ở trong bụi hoa.
Khí chất lại càng độc đáo mà mê người, vừa có dịu dàng cùng nhu tình của nữ tính, lại không mất độc lập cùng kiên cường.
Khi nàng đáp xuống bên cạnh Phạm Tử Huyên, song mỹ sánh vai, thiên địa dường như bừng sáng, bách hoa cúi người, cho dù là tinh quang trên trời cũng phải ảm đạm lu mờ.
Nàng chính là Tống Diệp Hoàng Lan, đệ tử chân truyền đời này của Huyền Thiên Giáo.
- Đệ tử bái kiến sư tôn!
Tống Diệp Hoàng Lan cung kính hành lễ, thanh âm trong vắt không linh, giống như châu rơi khay ngọc.
Có lẽ là do quanh năm sinh sống ở Bắc Nguyên Man Sơn, hoặc do công pháp tu hành của Huyền Thiên Giáo, dẫn đến khí chất của Tống Diệp Hoàng Lan trong trẻo nhưng lạnh lùng, ngay cả da thịt trên người cũng mang theo hơi lạnh.
Phạm Tử Huyên nhìn nữ đệ tử chân truyền của mình, ánh mắt tràn ngập tự hào cùng hài lòng, mỉm cười nói.
- Con ngồi xuống đây.
Nàng chỉ vào ghế đá ở đối diện.
- Dạ!
Tống Diệp Hoàng Lan khoan thai ngồi xuống, từng cử chỉ đều nhẹ nhàng thanh nhã, giống như Cửu Thiên Huyền Nữ gián trần.
Phạm Tử Huyên nhìn Tống Diệp Hoàng Lan một chút, sau đó như có ẩn ý hỏi.
- Tu vi vẫn không thể đột phá Tông Sư?
Không sai, không phải Phạm Tử Huyên nói nhầm, năm nay Tống Diệp Hoàng Lan mới 20 tuổi, nhưng tu vi thật đã đạt tới Nữ Hiệp đỉnh phong, chỉ một bước nữa là tiến vào hàng ngũ Tông Sư.
Nếu chuyện này truyền ra ngoài, quả thật sẽ khiến thế gian chấn động, người người kinh hãi.
Phải biết cho dù là người có thiên tư đỉnh phong như Ninh Lan Ngọc, năm nay 20 tuổi, cũng chỉ mới đạt tới Nhất Lưu đỉnh phong mà thôi, muốn đột phá Nữ Hiệp, nàng ít nhất phải mài giũa mấy năm nữa.
Nhưng Tống Diệp Hoàng Lan đã là Nữ Hiệp đỉnh phong, cách Tông Sư chỉ nửa bước?
Nghe sư phụ hỏi, khuôn mặt của Tống Diệp Hoàng Lan có chút ủ rủ, ánh mắt hơi mê man, giống như không nhìn thấy con đường đi tới.
- Dạ vâng, tu vi đã sớm đến Nữ Hiệp đỉnh phong, nhưng cho dù còn cố gắng thế nào, cũng không thể tìm được linh cảm đột phá. Kính xin sư tôn chỉ điểm!
Phạm Tử Huyên gật đầu, giống như sớm biết sẽ như vậy, từ tốn nói.
- Không thể đột phá, này mới bình thường.
Tống Diệp Hoàng Lan kinh ngạc, ánh mắt nghi hoặc nhìn sư tôn.
Đăng bởi | ThienVucThanhChu |
Thời gian | |
Lượt đọc | 11 |