Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Huyền Thiên Giáo (2)

Tiểu thuyết gốc · 1281 chữ

Phạm Tử Huyên giải thích.

- Thiên tư của con, ở trong lịch sử môn phái, thậm chí là trong lịch sử Đại Việt, cũng là kỳ tài ngàn năm có một, đây là điều không thể nghi ngờ.

- Cho nên căn nguyên không phải ở chỗ con, mà đến từ thần công Thái Thượng Vong Tình Quyết của bản giáo.

Tống Diệp Hoàng Lan kinh hãi.

- Là vì thần công Thái Thượng Vong Tình Quyết, chẳng lẽ công pháp trấn giáo của chúng ta không được đầy đủ?

Phạm Tử Huyên lắc đầu.

- Này cũng không phải!

Nghe vậy, Tống Diệp Hoàng Lan lấy lại bình tĩnh, thần sắc nghiêm túc.

- Xin sư tôn chỉ dạy!

Phạm Tử Huyên nhìn đệ tử, như có thâm ý hỏi.

- Thái Thượng Vong Tình, chữ Vong Tình này, con giải thích như thế nào?

Tống Diệp Hoàng Lan không chút nghĩ ngợi nói.

- Quên tất cả những điều thấy được trong lòng, có thể đối cảnh vô tâm, quên đi tất cả tình yêu nam nữ, có thể tâm vô tạp niệm, không hề vướng bận, vô hỉ vô bi, cuối cùng thân tâm trong sạch, đạt tới cảnh giới Thái Thượng Vong Tình.

Phạm Tử Huyên gật đầu, sau đó ngữ trọng tâm trường.

- Vậy làm sao đối cảnh vô tâm, làm sao để tâm vô tạp niệm, không hề vướng bận?

Tống Diệp Hoàng Lan im lặng, suy nghĩ rất lâu, ánh mắt dần dần rời vào mê man.

Thấy vậy, Phạm Tử Huyên mới nói.

- Thân không ở trong hồng trần, làm sao thấy cảnh, đã không thấy cảnh, từ đâu tới đối cảnh vô tâm?

Thân thể Tống Diệp Hoàng Lan chấn động.

Phạm Tử Huyên nói tiếp.

- Không vào bể tình, tâm không vươn tình, làm sao nhất kiếm đoạn tơ tình, để tâm không vướn bận?

Oanh…

Trong đầu Tống Diệp Hoàng Lan giống như có lôi đình nổ tung, soi sáng cho nàng nhìn thấy con đường phía trước.

Phạm Tử Huyên không có nói nữa, yên lặng nhìn Tống Diệp Hoàng Lan đang nhắm mắt cảm ngộ.

Đệ tử này của nàng thiên tư thông minh, chỉ là từ nhỏ sống ở Bắc Nguyên Man Sơn, chuyện tâm tu hành, ít tiếp xúc với người ngoài, ngay cả đồng môn cũng chẳng nói chuyện mấy câu.

Vì vậy tri thức về cuộc sống của nàng cực kỳ ít ỏi, giống như một trang giấy trắng.

Cho đến vài phút sau, Tống Diệp Hoàng Lan mới mở mắt, đôi mắt lấp lóe tia sáng kỳ dị.

Thấy vậy, Phạm Tử Huyên mới cười nói.

- Đêm nay vi sư nhìn thiên tượng, thấy được thiên cơ mù mịt, kia là dấu hiệu thiên hạ sắp loạn, cho nên thời cơ để Huyền Thiên Giáo chúng ta xuất thế đã tới.

- Ta cũng tính toán cho con một quẻ, tuy không rõ ràng, nhưng có thể xác định người trong số mệnh của con ở phương nam. Này vừa vặn phù hợp với vị trí phát tích của Huyền Thiên Giáo lúc trước, nên có thể nói là trời cũng đang giúp giáo ta.

Phải biết mấy chục năm trước, tông môn của Huyền Thiên Giáo không phải ở Bắc Nguyên Man Sơn, mà là Trường Lâm Sơn Mạch, ngay bên cạnh Vực Thiên Sương.

Chỉ là khi biết triều đình muốn ra tay với tông môn giang hồ, giáo chủ của Huyền Thiên Giáo lúc ấy, cũng chính là sư tôn của Phạm Tử Huyên lập tức quyết định bỏ sơn môn, dẫn theo tinh anh của giáo phái đến Bắc Nguyên Man Sơn ẩn cư, trốn tránh triều đình truy quét.

Nếu có thể trở lại Trường Lâm Sơn Mạch phồn hoa, ai muốn ở lại nơi khỉ ho cò gáy Bắc Nguyên Man Sơn này?

Hơn nữa Huyền Thiên Giáo còn có một bí mật to lớn liên quan đến Trường Lâm Sơn Mạch mà chỉ có các đời giáo chủ mới biết.

Bí mật đó liên quan đến người tu luyện Thái Thượng Vong Tình Quyết có thể đột phá Chân Nhân, thậm chí là Lục Địa Thần Tiên trong truyền thuyết hay không.

Cho nên trở về Trường Lâm Sơn Mạch, không chỉ là di nguyện của sư tôn Phạm Tử Huyên, mà còn là chấp niệm trong lòng nàng.

- Vì vậy nay ta cho phép con xuất sơn, thay mặt môn phái hành tẩu thiên hạ, tìm kiếm Chân Long, trợ giúp Chân Long hoàn thành đại nghiệp. Như vậy Huyền Thiên Giáo ta có thể nương vào khí vận của Chân Long xuất thế lần nữa. Đồng thời con có thể mượn nhờ cơ hội này cảm ngộ hồng trần, thử nghiệm tơ tình.

- Một khi thấu hiểu hồng trần, vươn vấn tơ tình, tu vi có thể lập tức đột phá Tông Sư. Mà khi ngộ được hồng trần, có thể đối cảnh vô tâm, lại vung kiếm chém tơ tình, để tâm không vướng bận, tu vi liền nước chảy thành sông tiến vào Đại Tông Sư.

Tống Diệp Hoàng Lan nghe vậy, khuôn mặt tuyệt diễm lạnh lùng của nàng cũng không nhịn được hiện lên vẻ kích động.

Đối với võ học, nàng có một loại chấp niệm cầu đạo sâu đến tận cốt tủy.

Có lẽ cũng chính vì vậy, mà tu vi của nàng mới có thể tinh tiến nhanh như thế.

Nhưng đột nhiên nàng hơi nhíu mày, nhìn về phía sư tôn, nghi hoặc hỏi.

- Sư tôn, nói như người, tu vi của người sớm đã đạt tới Tông Sư đỉnh phong, nhưng đến hiện tại vẫn chưa đột phá Đại Tông Sư, chẳng lẽ…

Nghe đệ tử hỏi, trong mắt Phạm Tử Huyên không khỏi hiện lên một tia hồi ức, còn có chút không cam tâm, nhưng cuối cùng lại biến thành một tiếng thở dài.

- Cũng không phải, tình huống của ta có chút đặc thù, lúc còn trẻ không hiểu chuyện, nghe lời hoa ngôn xảo ngữ, lại tưởng đó là chân ái, đếm khi nghiệm ra mới biết tơ tình là giả, cho dù chém đứt, tâm cảnh cũng không thông suốt, tu vi vĩnh viễn dừng lại, không thể tiến thêm…

Thân thể Tống Diệp Hoàng Lan chấn động, miệng lẩm bẩm:

- Hoa ngôn xảo ngữ, tơ tình là giả…

Thấy đệ tử như vậy, Phạm Tử Huyên cũng nhắc nhở.

- Đúng vậy, tuổi trẻ không hiểu chuyện, không thấu rõ nhân gian lừa dối, tin nhầm phường vô lại. Nếu như đã trải qua nhân sinh muôn màu, thì đâu đến nổi…

Phạm Tử Huyên là than thở cho mình lúc trẻ không hiểu chuyện, nhưng Tống Diệp Hoàng Lan lại hiểu theo một ý khác.

- Sư tôn, cái nhân sinh muôn màu mà người nói, làm sao trải qua?

Phạm Tử Huyên thấy đệ tử mình ngây thơ, nên cũng tận lực giải thích cho nàng hiểu.

- Chỉ cần tuổi lớn theo thời gian, tự nhiên sẽ đi qua.

Tống Diệp Hoàng Lan lại hỏi.

- Ý của sư tôn là càng lớn tuổi, sẽ càng hiểu rõ hồng trần, cũng càng dễ dàng tìm được chân ái hơn?

Phạm Tử Huyên gật đầu.

- Ân, đại khái là như thế!

Tống Diệp Hoàng Lan như ngộ ra, ánh mắt sáng ngời.

Phạm Tử Huyên nào biết, bởi vì lời nói không hiểu ý của mình, mà cuối cùng lại đẩy đệ tử vào vòng tay của một lão cự gian. Đến nổi về sau mỗi lần nghĩ tới, lão cự gian kia lại không nhịn được cười ha hả, để nàng tức đến muốn tắt thở.

Bạn đang đọc Xuyên Việt Ngũ Long: Ta Từ Lừa Gạt Tiểu Tức Phụ Bắt Đầu sáng tác bởi ThienVucThanhChu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThienVucThanhChu
Thời gian
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.