Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Động thủ!

Tiểu thuyết gốc · 1212 chữ

Đêm khuya thanh vắng, trên quan lộ, một thiếu niên tuấn tú bất phàm, đang giục ngựa lao nhanh.

Thanh niên này không ai khác, chính là Nguyễn Phúc Quang từ trong thành Hà Thanh trốn ra.

Trưa hôm nay, sau khi bị môn khách của Hồ Thành Vũ chặn lại, Nguyễn Phúc Quang biết không thể rời đi, vì vậy quyết định giao tiếp với Đào Duy Tư trước, hai bên nói chuyện rất hợp ý, giống như vừa gặp đã thân, thậm chí vợ chồng Đào Duy Tư còn hứa hẹn sẽ tới Nguyễn gia ở kinh thành bái phỏng.

Sau khi cơm nước xong, ba người chia tay, vợ chồng Đào Duy Tư quyết định rời đi, tiếp tục hành trình du ngoạn của mình.

Thấy vợ chồng Đào Duy Tư rời đi, không còn ý định ở lại Phủ Hà Thanh, Nguyễn Phúc Quang mới thở dài nhẹ nhõm.

Hắn thật sự rất sợ vị thư sinh này tiếp xúc với Hồ Thành Vũ, lão gia hỏa kia lại để cho hắn sinh ra cảm giác rất chán ghét, còn có chút sợ hãi.

Nhưng sau khi đến Hồ gia làm khách, lòng hắn lại càng lúc càng bồn chồn lo lắng, cảm thấy giống như có thứ gì đó đang càng lúc càng rời xa mình.

Loại cảm giác kia mãnh liệt đến mức Nguyễn Phúc Quang không cách nào ngồi yên được.

Vì vậy mượn cớ nói ra ngoài dạo phố, Nguyễn Phúc Quang lén trộm một con ngựa, sau đó không chút ngừng nghỉ chạy về phía nam.

Trong lúc này môn khách của Hồ gia tự nhiên có truy tìm, nhưng ở dưới hào quang nhân vật chính, bọn hắn đã được định trước là tìm vô ích.

Đang giục ngựa lao nhanh, đột nhiên Nguyễn Phúc Quang cảm thấy tim đau nhói, sắc mặt trở nên trắng bệch, không nắm được dây cương ngã xuống ngựa.

Thân thể lăn lộn dưới đất mấy vòng, bạch y lấm lem bùn đất, nhìn vô cùng chật vật.

Sắc mặt Nguyễn Phúc Quang kinh hoàng, không biết vừa rồi vì sao mình lại như vậy.

Hắn làm sao biết, lúc này lão gian tặc nào đó đã lấy được Thuần Dương Bá Thể Quyết, còn chuẩn bị cho hắn một lễ vật to lớn.

Sáng sớm hôm sau, đội ngũ hơn 2500 người trùng trùng điệp lên đường.

Trong này bao gồm 2000 Hồ Gia Thiết Kỵ, 50 thân vệ của Hồ Thành Vũ, cùng với gần 500 binh sĩ và dân phu thuộc đội ngũ cứu tế.

Giữa đội ngũ có hai chiếc xe ngựa do Huyện Lệnh huyện Tuy Phước suốt đêm chuẩn bị, dùng để cho Ninh Lan Ngọc và Hồ Thành Vũ nghỉ ngơi.

Về phần dọn dẹp chiến trường, còn có một số binh sĩ và dân phu bị thương, cũng đều giao cho Huyện Lệnh huyện Tuy Phước xử lý.

Ở trên địa bàn mình xảy ra đại sự như vậy, còn liên quan đến con dâu của cấp trên, vị Huyện Lệnh kia có thể nói hồn bất phụ thể, lo lắng sẽ bị Tri Phủ đại nhân chém đầu.

May mắn Tri Phủ đại nhân nhân từ, không chỉ không giết, ngược lại còn động viên, bảo hắn phải chú ý tình huống đời sống của dân chúng, làm Huyện Lệnh cảm động đến quỳ xuống khóc lớn.

Còn việc dọn dẹp chiến trường, chữa trị thương binh, tuy hơi vất vả, nhưng còn được sống làm việc là vui rồi, hắn nào dám kêu ca gì.

Trong xe ngựa, Ninh Lan Ngọc ngồi tựa vào thùng xe, thần sắc đờ đẫn nhìn bông hoa phượng trong tay, đã nhìn rất lâu rồi.

Đầu óc nàng lúc này rất loạn, rất sợ hãi, không biết về sau phải đối mặt như thế nào.

Tuy lúc trước hai người đã nói, sau khi lên bờ, mọi việc sẽ về lại như cũ, nhưng bản thân nàng làm sao không hiểu, kia là chuyện không thể nào.

Bất tri bất giác, nàng lại nhớ tới từng hình ảnh mà hai người chung đụng trong mấy năm qua.

Lúc ở Ninh gia, Hồ Thành Vũ tới bái phỏng, lần đầu tiên gặp nàng, lúc ấy ánh mắt hắn rất từ ái, ở trước mặt cha mẹ khen nàng không dứt miệng.

Khi đó nàng rất ngại ngùng, không dám nhìn thẳng vị đại nhân vật của Định Châu kia.

Sau khi được gả tới Hồ gia, tâm trạng của nàng luôn không tốt, là hắn lệnh hạ nhân chuẩn bị cho nàng nhiều món ngon bồi bổ, cần bất cứ thứ gì cũng đều được đáp ứng.

Nàng nhớ có một lần, thời điểm Hồ Thành Nhân muốn cưỡng bức nàng không được, bởi vì xấu hổ mà sỉ nhục nàng, mắng nàng là tiện nhân, kỹ nữ… nói chung rất khó nghe.

Tiểu thư khuê các như nàng, từ nhỏ học lễ giáo, khi nào chịu qua sỉ nhục như thế?

Khi đó hắn xuất hiện, thần sắc cực kỳ tức giận tát cho Hồ Thành Nhân một bạt tai, đánh mạnh đến mức mặt của Hồ Thành Nhân bị lệch, phải nằm giường mấy ngày.

Về sau nghe hạ nhân bàn tán, nói đây là lần đầu bọn hắn nhìn thấy lão gia đánh thiếu gia, vì vậy càng thêm kính sợ nàng, nàng nhớ lúc ấy mình rất cảm động, còn tự tay nấu cho hắn một bát canh bồi bổ.

Khi thấy nàng bưng canh tới, thần sắc của hắn có chút u buồn, nói một câu: phụ thân xin lỗi!

Lúc ấy nàng nghĩ là do Hồ Thành Nhân quá hoàn khố, hắn không dạy được, cho nên mới xin lỗi mình.

Nhưng hiện tại nghĩ lại, nàng lại thấy có ý vị khác.

Trong Hồ gia, có rất nhiều người xem thường nàng, thầm nói Ninh gia nàng không môn đăng hộ đối. Chuyện này đến tai hắn, hôm sau hắn liền giao cho nàng quản lý một số sản nghiệp quan trọng, có thể chi phối lợi ích của đám người kia.

Từ đó cả Hồ gia liền yên tĩnh.

Cho đến hôm nay, nàng đã từ trong miệng Phùng Quân Hưng biết được, sau khi hắn nhận được tình báo, nói nàng có khả năng gặp nguy hiểm, liền lập tức dẫn theo 2000 Hồ Gia Thiết Kỵ, vượt qua 400 dặm lộ trình, trừ thời điểm cho ngựa uống nước ăn cỏ thì gần như không nghỉ ngơi, toàn lực đuổi tới để cứu nàng.

Hơn nữa trong lúc này, Hồ Thành Nhân đi cưỡng đoạt dân nữ, bị người đánh trọng thương, nhưng hắn không chút quan tâm, còn quất đối phương một roi, mắng là súc sinh…

Từng chuyện từng chuyện, làm tâm nàng càng hỗn loạn.

Nhưng sâu trong thâm tâm, nàng không thể không thừa nhận, mình bị cha chồng làm cho cảm động.

Thật ra chuyện này cũng không thể trách nàng có ý nghĩ vượt qua lễ giáo, đổi lại bất cứ nữ tử nào gặp phải tình huống như vậy, cũng sẽ cực kỳ cảm động, thậm chí nói không chừng đã động tình.

Bạn đang đọc Xuyên Việt Ngũ Long: Ta Từ Lừa Gạt Tiểu Tức Phụ Bắt Đầu sáng tác bởi ThienVucThanhChu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThienVucThanhChu
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.