Phối hợp diễn
- Trúng kế rồi, trúng kế rồi!
Sắc mặt Triệu sư gia tái nhợt, vội vàng xoay người bỏ chạy, không chạy còn có thể như thế nào? Nơi này tràn ngập cỏ khô, lại chôn hỏa dược, căn bản không dập được, nếu không chạy thật nhanh, thì chỉ có nước táng thân ở trong biển lửa.
Hắn thật không cách nào hiểu được, kế sách của mình kín kẽ như vậy, đối phương là làm sao phát hiện?
Hơn nữa còn sớm chôn hỏa dược, hiển nhiên là sau khi hành quân qua, đối phương đã đào bẫy chờ mình chui vào.
Đây là liệu địch tiên cơ, thắng ngoài ngàn dặm a!
Hắn chỉ là một quân sư của Anh Hùng Trại nho nhỏ, có cần thiết phải đưa đại thần tới dằn vặt hắn như vậy không?
Mặt mũi hắn lớn như vậy sao?
Đám người Phó Trại Chủ cũng mặt mày tái nhợt, vội vàng lao xuống núi, muốn chạy về phía cửa sơn cốc.
Quân sư, Phó Trại Chủ đều bỏ chạy, gần năm nghìn phỉ tặc lập tức trận cước đại loạn, ai còn quan tâm phục kích nữa, tất cả đều nhằm về phía cửa cốc mà chạy.
- Chờ ta… chờ ta…
- A, cứu ta… nhanh dập lửa…
- Nóng quá… a… a…
- Khục khục… khói quá nhiều… ta không thấy đường…
- Đừng đẩy ta, cút…
Trong hỗn loạn, không đếm được có bao nhiêu phỉ tặc bị chen chúc ngã xuống đất, không chờ bọn hắn đứng dậy, đại hỏa đã cuộn tới, nháy mắt liền nuốt sống bọn hắn, nếu đứng ở trên không nhìn xuống, khắp nơi đều là bóng lửa đang chạy, khắp nơi đều là tiếng kêu rên thảm thiết, quả thực không khác gì địa ngục nhân gian!
Đám người Nguyễn Minh đứng ở ngoài cốc, nghe trong cốc hét thảm gào khóc, hắn không có chút thương hại, ngược lại lạnh lùng phất ta ra hiệu!
Oanh… oanh…
Nguyễn Minh vừa ra hiệu, hai tiếng nổi lớn vang lên, vô số đất đá đổ xuống, chặn kín cả hai lối ra.
Đám phỉ tặc vừa mới lao được xuống sườn dốc, còn chưa kịp vui mừng, nhìn thấy hai đầu cốc bị chặn kín, sắc mặt cả đám đều tuyệt vọng.
Lúc này trong cốc đã khói lửa mù mịt, nhiệt độ cao kinh người, cho dù không bị nướng chết, cũng sẽ bị khói ngạt mà chết.
Mấy ngàn phỉ tặc không phân biệt được phương hướng, điên cuồng chạy thục mạng, la hét kêu thảm, nhưng kết cục của bọn hắn sớm đã được định trước.
Chỉ có một vài cao thủ Nhất Lưu, như đám người Phó Trại Chủ, khinh công cao cường, tốc độ lại nhanh, chạy được tới cửa cốc, nhưng vừa nhảy ra ngoài, đã sớm bị kỵ binh chờ sẵn loạn đao chém chết.
Hơn năm ngàn phỉ tặc, chưa tới nửa giờ, toàn bộ đều bị đốt cháy hoặc chém giết sạch sẽ.
Mà cũng đúng như Nguyễn Minh dự đoán trước đó, rừng cháy mùa hè là không cách nào dập được, thế lửa hừng hực lan khắp núi đồi.
Có một vài thôn làng được xây dựng trên núi, thế lửa tới nhanh như thế này, bọn hắn chỉ có thể bỏ của chạy lấy người, bao nhiêu tích góp đều tan thành mây khói.
Nhất thời tiếng oán than, gào khóc từ xa xa vọng lại, nghe mà não nề.
Cho dù là thịnh thế hay loạn lạc, thì bách tính ở dưới đáy xã hội luôn là tầng lớp chịu nhiều đau khổ nhất.
Hồ Thành Vũ từ trong xe đi ra, nhìn thấy cảnh này, thần sắc có chút trách trời thương dân.
- Tổn thương thiên hòa, tổn thương thiên hòa a…
Nguyễn Minh cực kỳ phối hợp, lập tức xuống ngựa, chắp tay nói.
- Đại nhân, là ti chức thất trách, không tính tới thế lửa lại hung bạo như vậy, gây ảnh hưởng tới bách tính xung quanh, xin đại nhân trách phạt.
- Ngươi… thất sách rồi, bảo ta làm sao ăn nói với bách tính huyện Sơn Thuận đây?
Đám người Phùng Quân Hưng không hiểu chuyện, còn tưởng Tri Phủ đại nhân giận thật, muốn xử phạt quân sư, vì vậy vội vàng khuyên nhủ.
- Đại nhân, quân sư cũng là vì muốn diệt phỉ tặc, trong lúc nhất thời không tính toán chu toàn, mong đại nhân thứ tội!
- Đại nhân…
Nhìn thấy nhiều người nói giúp Nguyễn Minh như vậy, Hồ Thành Vũ đã có bậc thang đi xuống, đang định mở miệng xử phạt Nguyễn Minh qua loa cho xong chuyện.
Lúc này Ninh Lan Ngọc cũng rời xe, nhìn thấy thế lửa hừng hực thiêu rụi bốn phía, trong mắt nàng hiện lên vẻ bất nhẫn, sau đó đi tới nói.
- Phụ thân, quân sư cũng là vì bách tính, mới nóng lòng diệt phỉ tặc, có chỗ tính toán không chu toàn, âu cũng là điều khó tránh khỏi, xin phụ thân bớt giận, tha cho quân sư lần này!
Hồ Thành Vũ gật đầu, thần sắc dịu lại, giả ra vẻ là nhờ Ninh Lan Ngọc nói giúp, hắn mới nguôi giận.
- Nếu Lan Ngọc và mọi người đã cầu xin như vậy, chuyện này coi như bỏ qua, nhưng tuyệt đối không được có lần sau, bằng không…
- Vâng vâng, ti chức biết sai, tuyệt đối sẽ không có lần sau!
Nguyễn Minh chắp tay cảm tạ, nhưng trong lòng lại cười nở hoa, thầm nghĩ chủ công quả nhiên có tiềm chất làm kiêu hùng, diễn quá đạt.
Mà Ninh Lan Ngọc tự nhiên nhìn thấy sắc mặt của cha chồng, khuôn mặt không khỏi ửng đỏ, trái tim lại bất giác đập loạn.
- Ninh Lan Ngọc bị ký chủ làm cho thẹn thùng, điểm tâm tình +1 +1…
Thật ra nàng cũng không muốn đi ra gặp cha chồng lúc này, hơn nữa còn mở miệng xin cho Nguyễn Minh.
Nhưng Nguyễn Minh là quân sư trong phủ, tài trí cùng danh vọng đều rất cao, nàng sợ cha chồng trong lúc nóng giận xử nặng, làm lạnh tâm vị mưu sĩ tài hoa này.
Quả nhiên như dự đoán, nàng vừa mở miệng, cha chồng liền lập tức nguôi giận…
Trong lòng Ninh Lan Ngọc ngũ vị tạp trần, cũng không biết là nên vui hay nên buồn.
- Phụ thân, xung quanh vùng này có mấy thôn xóm, mấy ngàn hộ dân, bị trận đại hỏa này ảnh hưởng, chỉ sợ cuộc sống sẽ rất khó khăn, con dâu xin phụ thân cho phép con lấy danh nghĩa Hồ gia, mở kho lấy bạc trợ giúp những bách tính kia, để bọn hắn có thể tiếp tục sinh hoạt.
Hồ Thành Vũ thầm khen đứa con dâu này không chỉ khuynh quốc khuynh thành, còn lan tâm huệ chất, biết cách làm sao để danh vọng của Hồ gia tăng cao.
- Được, vậy vất vả con rồi!
Nhận được đồng ý, Ninh Lan Ngọc cúi người thi lễ, sau đó lui trở về xe ngựa của mình.
Đăng bởi | ThienVucThanhChu |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 5 |