Phối hợp diễn (2)
Hiện tại mỗi lần đối mặt với ánh mắt của cha chồng, nàng quả thực không cách nào để tâm mình bình tĩnh được, cho nên chỉ có thể tránh né.
Qua chừng hai tiếng, khói lửa trong Thảo Tranh Cốc cũng tan hết, đám dân phu ở dưới một vài tướng sĩ dẫn đầu, nhanh chóng chạy vào cốc bắt đầu thu dọn.
Hình ảnh trong cốc quả thật thê thảm không nở nhìn, người yếu bóng vía, chỉ sợ sẽ ám ảnh cả đời.
Mấy tên phỉ tặc giả làm tiều phu cũng bị dẫn vào, trợ giúp xác nhận một vài nhân vật quan trọng trong Anh Hùng Trại.
Lúc này chân tay bọn hắn đều rụng rời, sợ đến mức tiểu ra quần, nói gì nghe nấy giống như con rối.
Lại qua tầm một giờ, thi thể trên đường được dọn sạch, đại quân có thể đi qua.
Về phần những thi thể trên núi, còn phải đợi một thời gian nữa để lửa than tắt hẳn, mới có thể tiếp tục xử lý.
Chuyện này Hồ Thành Vũ đã truyền khẩu lệnh cho quan địa phương ở đây, sẽ có người phía dưới giải quyết, không cần Tri Phủ như hắn quan tâm nhiều.
Chờ đại quân đi thật xa, ở trong một đường mòn nhỏ khuất sau tảng đá, Nguyễn Phúc Quang mới ló đầu ra nhìn theo.
Hắn tới vùng này đã hơn hai giờ, nhìn thấy Thảo Tranh Cốc lửa cháy hừng hực, còn có tiếng kêu gào thảm thiết, làm sao có thể không biết xảy ra chuyện gì.
Vì vậy không chút nghĩ ngợi trốn cách thật xa, không dám tới gần.
- Chẳng lẽ lão già kia biết ở đây có phỉ tặc, nên mang binh tới giết?
- Nhưng những chuyện như thế này, giao cho hạ nhân phía dưới làm là được, cần hắn phải vất vả đích thân ra trận sao?
- Trong đại quân có hai xe ngựa, một cái nhất định là lão già kia sử dụng, vậy người trong xe thứ hai là ai? Lại có thể hưởng đãi ngộ tương đương lão già kia?
Nguyễn Phúc Quang lẩm bẩm, nhưng hắn ở đây tin tức không linh thông, không cách nào sớm biết được tình huống của Hồ Thành Vũ.
Nghĩ mãi cũng không ra, vì vậy Nguyễn Phúc Quang lắc đầu, tiếp tục hành trình, đi tìm kiếm cơ duyên của mình.
…
Bởi vì trong đại quân có dân phu, lại thêm xe ngựa, nên tốc độ không nhanh, sau khi nghỉ ngơi một đêm ở trong huyện thành, đến chiều hôm sau mới trở về thành Hà Thanh.
Sau khi trở về, Ninh Lan Ngọc giống như cố ý tránh mặt cha chồng, vì vậy nói mình cần dưỡng thương, một mình trở về biệt viện.
Hồ Thành Vũ tự nhiên sẽ không dây dưa, thời điểm hiện tại là thời điểm nội tâm Ninh Lan Ngọc rất rối loạn, nếu hắn làm ra hành vi gì quá khích, sẽ rất dễ phản tác dụng.
Lão cự gian như Hồ Thành Vũ, sẽ không dễ dàng mắc phải sai lầm hạ đẳng như thế.
- Đại nhân, tối hai hôm trước, vị Quang công tử kia lén trốn khỏi thành, một đường hướng nam, chúng thuộc hạ có phái người truy tìm, nhưng không tìm được hắn.
Có một vị môn khách trung niên đi tới nói.
Hồ Thành Vũ không hề kinh ngạc, loại nhân vật chính như Nguyễn Phúc Quang, trời sinh sẽ có năng lực xu cát tị hung, đối phương có lẽ đã cảm nhận được cơ duyên của mình bị mất, nên vội vàng lên đường.
Nếu Hồ Thành Vũ chậm trễ một chút, nói không chừng chưa chắc đã đoạt được cơ duyên của đối phương.
Hồ Thành Vũ đoán không sai, nếu hôm đó Nguyễn Phúc Quang dứt khoát rời đi, bỏ qua ý định lôi kéo Đào Duy Tư, nói không chừng ở dưới vận mệnh dẫn dắt, người cứu được Ninh Lan Ngọc, cùng với cơ duyên dưới vực sâu, chưa chắc đã là Hồ Thành Vũ.
Nhưng thiên hạ xưa nay không có chuyện vẹn toàn, Thiên Đạo còn thiếu khuyết, huống chi là con người.
Nguyễn Phúc Quang đã lựa chọn lôi kéo Đào Duy Tư, vậy thì ở dưới nhân vật phản diện như Hồ Thành Vũ chen ngang, hắn liền mất đi cơ duyên còn lại.
Nếu Nguyễn Phúc Quang biết được chân tướng, không biết hắn có còn muốn lôi kéo Đào Duy Tư hay không.
Hồ Thành Vũ đoán, hẳn sẽ không.
Bởi vì mưu sĩ cao cấp còn có thể lung lạc, mời chào, lôi kéo… nhưng con dâu và cơ duyên đã rơi vào tay hắn, thì Nguyễn Phúc Quang đừng hòng lấy lại được.
- Không sao, đi thì đi thôi, mặc kệ hắn.
Hồ Thành Vũ thản nhiên nói.
- Vâng, đại nhân!
Vị môn khách kia nói xong liền lui ra.
Thần sắc Hồ Thành Vũ thì đang suy nghĩ, Nguyễn Phúc Quang đã một đường xuôi nam, nói không chừng…
Nghĩ đến kiệt tác của mình, lão cự gian liền không nhịn được nhếch miệng.
- Xem ra phải bớt chút thời gian tới xem thành quả mới được…
Lúc này một lão giả tầm 70, nhưng tinh khí thần còn khá tốt đi tới.
Người này chính là Hồ Bá Cự, một tộc lão của Hồ gia, xưa nay luôn làm việc bên cạnh Hồ Thành Vũ, năng lực và lòng trung thành đều không cần bàn cải.
- Đại nhân!
Hồ Thành Vũ mỉm cười.
- Bá Cự, mấy ngày qua sự tình trong phủ vẫn ổn chứ?
Hồ Bá Cự gật đầu.
- Mọi việc đều bình thường, về phần thiếu gia…
Nghe nói đến nghịch tử kia, sắc mặt Hồ Thành Vũ liền âm trầm, hỏi.
- Nghịch tử kia thế nào rồi?
Hồ Bá Cự nói.
- Bị thương khá nặng, cần nằm giường nửa tháng mới khỏi hẳn.
Hồ Thành Vũ cười lạnh.
- Như vậy cũng tốt, sau khi hết bệnh, cấm túc trong phủ, trước khi trung thu đến, nếu dám bước ra ngoài, đánh gãy chân của hắn cho ta.
- Vâng, đại nhân!
Hồ Bá Cự hơi ngạc nhiên, nhưng thần sắc lại hơi vui mừng, cảm thấy lão gia cuối cùng cũng thông suốt, không nuông chiều thiếu gia nữa.
Hồ Thành Vũ nghĩ nghĩ, lại nói.
- Còn có, phái người giám sát hành vi thường ngày của Ngô Lân, nhớ làm bí ẩn một chút, đừng để súc sinh kia nghi ngờ.
Hồ Bá Cự giật mình, thần sắc trở nên ngưng trọng.
Hồ Thành Vũ đã dặn dò như thế, thì Ngô Lân kia nhất định là có vấn đề…
Đăng bởi | ThienVucThanhChu |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 9 |