Nam Biên Tứ Mỹ Ba Tư Trác Nhã
Trong Thuần Dương Bá Thể Quyết có ghi chú rõ ràng, nếu không mở cửu mạch, thì hầu như khó có thể đột phá Chân Nhân.
Tuy lấy sự huyền diệu của Thuần Dương Bá Thể Quyết, cho dù ở cảnh giới Đại Tông Sư, cũng có thể giao chiến với Chân Nhân, nhưng Hồ Thành Vũ có chút không cam tâm.
Phải biết thời đại này xuất hiện rất nhiều yêu nghiệt khủng bố, không nói thế hệ trẻ như Ngũ Long, Tống Diệp Hoàng Lan… chỉ nói những lão gia hỏa ẩn thế của các tông môn kia, cũng đủ khiến người ta kinh sợ.
Thời đại này, Tông Sư chỉ có thể xem như tướng quân bình thường, Đại Tông Sư mới làm được chủ soái, về phần Chân Nhân, đó là chỗ dựa tinh thần cho một thế lực.
Sau lưng Ngũ Long, đều có một vị Chân Nhân áp trận, thậm chí nhiều hơn, cho nên đến thời điểm Hồ Thành Vũ xuyên việt, mới hình thành xu thế Ngũ Long tranh bá.
Nếu hắn chỉ đạt tới Đại Tông Sư, thì lấy cái gì nghịch thiên cải mệnh, lấy cái gì đấu với đám gia hỏa khủng bố kia?
Nghĩ tới đây, ánh mắt Hồ Thành Vũ trở nên kiên định.
- Nếu là người khác, đạt tới Đại Tông Sư, có lẽ có thể cùng Ngũ Long tranh phong, nhưng kẻ dị loại phản phái như ta, bị Thiên Đạo ghét bỏ, nếu không có thực lực áp đảo quần hùng, nhất định sẽ bị bọn hắn liên thủ giết chết, đã thế...
- Liều mạng!
…
Mà thời điểm Hồ Thành Vũ bế quan trùng kích mạch khí thứ chín, bên bờ Vực Thiên Sương, nơi mà trước đó lão cự gian ôm con dâu nhảy xuống, có hai hắc y nhân đứng dưới gốc phượng, ánh mắt lạnh lùng nói.
- Tiểu tử kia đã nhảy xuống vực, chết là điều chắc chắn, chúng ta cũng xem như hoàn thành nhiệm vụ, trở về báo cho đại nhân thôi!
- Chỉ tiếc không lấy được đầu hắn, nếu lấy được đầu, đại nhân sẽ càng vui vẻ hơn.
- Biết làm sao được, ai có thể nghĩ tới tiểu tử này giảo hoạt như vậy, bị chúng ta phục kích còn phá vây chạy được.
- Thôi được rồi, nơi này không nên ở lâu, chúng ta trở về thôi.
- Uh…
Hai hắc y nhân thảo luận một chút, sau đó nhanh chóng rời đi.
Nguyễn Phúc Quang tự nhiên không chết, ngược lại còn tìm được “cơ duyên” của hắn.
Hồ Thành Vũ đoán quả nhiên không sai, ở dưới vận mệnh thúc đẩy, gia hỏa này trước sau gì cũng sẽ xuất hiện ở đây.
Sự tình Nguyễn Phúc Quang rời nhà du lịch thiên hạ vốn bí ẩn, người biết không nhiều, nhưng không biết vì sao lại bại lộ, dẫn đến kẻ nào đó có thù với Nguyễn gia phái người truy sát.
Bị người đuổi giết, Nguyễn Phúc Quang cùng đường mạt lộ, không muốn chết trong nhục nhã, chỉ có thể lựa chọn nhảy xuống vực.
Mà vị trí hắn nhảy, lại trúng ngay vị trí của động phủ.
Đây chính là thiên mệnh!
Nguyễn Phúc Quang cả người là máu, kỳ kinh bát mạch bị hủy hết, bộ dáng thê thảm không nỡ nhìn.
Hắn cố lết thân thể mệt nhọc đi vào trong động phủ, khi nhìn thấy hộp đá trên bàn, ánh mắt không khỏi sáng lên.
- Trời không tuyệt đường Nguyễn Phúc Quang ta, chẳng lẽ đây chính là cơ duyên mà lão tiên sinh thần bí kia nói?
Nguyễn Phúc Quang đi tới bên cạnh hộp đá, cũng rất cẩn thận dùng kiếm hất bay nắp đi.
Bụi đất tung bay, Nguyễn Phúc Quang lờ mờ thấy được trên nắp hộp có khắc chữ.
- Hàn Băng Tuyết Ngọc…
Nhìn thấy thứ đựng trong hộp đá, hô hấp của Nguyễn Phúc Quang trở nên dồn dập.
Chỉ có bảo vật chân chính, mới cần dùng Hàn Băng Tuyết Ngọc cất giữ a.
Hắn đi tới nhặt nắp đá lên, thổi bay tro bụi, cẩn thận đọc kỹ.
- Tẩy Kinh Phạt Tủy Dịch, thứ này chưa từng nghe nói qua, nhưng chủ nhân động phủ dùng Hàn Băng Tuyết Ngọc để cất giữ, thì biết nó trân quý như thế nào…
Dùng mũi kiếm cạy nắp hộp ngọc, hiện ra trước mắt Nguyễn Phúc Quang là một hộp dịch thể màu vàng sậm, tỏa ra mùi dược liệu, kèm theo mùi ngai ngái… rất đặc biệt.
- Nhiều như vậy?
Nguyễn Phúc Quang ngạc nhiên, hắn nghĩ bảo vật như Tẩy Kinh Phạt Tủy Dịch gì kia, hẳn sẽ rất ít, một bình nhỏ đã là nhiều, không nghĩ tới lại có cả hộp.
- Hiện tại khí mạch của ta bị phế, nếu Tẩy Kinh Phạt Tủy Dịch này tốt như giới thiệu, vậy ta hoàn toàn có thể quật khởi lần nữa, giống như vị lão tiên sinh thần bí kia nói, tuy có nhiều gian nan trắc trở, cửu tử nhất sinh, nhưng cuối cùng công đức viên mãn, thành tựu giai ngẫu, vĩnh kết đồng tâm…
- Chỉ là gian nan trắc trở, cửu tử nhất sinh thì có rồi, nhưng thành tựu giai ngẫu, vĩnh kết đồng tâm kia, cuối cùng là cái gì?
Nguyễn Phúc Quang nghi hoặc, nhưng hiển nhiên không thể tìm ra manh mối gì.
Giai nhân vốn nên thuộc về hắn, lúc này đang ở trong khuê phòng, thơ thẩn nhìn hoa phượng trên tay, nhớ đến từng cử chỉ của cha chồng, tâm tình không cách nào bình tĩnh được rồi…
- Mặc kệ nhiều như vậy, trước dùng Tẩy Kinh Phạt Tủy Dịch chữa trị thân thể…
Nguyễn Phúc Quang bưng hộp ngọc lên, há miệng uống ừng ực, phải mất mấy hơi mới uống hết.
- Mùi vị thật lạ, mặn mặn, tanh tanh, thoang thoảng hương dược liệu…
Sau khi uống xong, Nguyễn Phúc Quang nhịn không được ợ một cái, ngồi xuống đất cảm nhận tác dụng của Tẩy Kinh Phạt Tủy Dịch.
Nhưng một phút trôi qua, hai phút trôi qua, năm phút trôi qua…
Nguyễn Phúc Quang từ lúc đầu hào hứng, kích động, cho đến hoài nghi, cuối cùng là thất vọng, khó tin.
- Không thể nào, tại sao không thấy phát huy dược hiệu như ghi chú nói?
Nguyễn Phúc Quang lại chờ thêm một chút, nhưng ngoài no bụng, thỉnh thoảng lại ợ lên mùi ngai ngái, thì không có gì khác thường.
- Chẳng lẽ thời gian đã qua quá lâu, Tẩy Kinh Phạt Tủy Dịch mất đi tác dụng?
Vẻ mặt của Nguyễn Phúc Quang tràn đầy thất vọng, đứng dậy nhìn xung quanh, xem có còn di vật gì lưu lại hay không.
Cho đến khi hắn đến trước vách tường, nhìn thấy vài chữ viết bị tro bụi che kín, chỉ lộ ra dấu vết mờ mờ, thần sắc lại trở nên kích động.
Hắn vội vàng phủi sạch tro bụi, trên bức tường lộ ra thần công tuyệt thế mà “Độ Ách Chân Nhân” lưu lại.
Nguyễn Phúc Quang đọc lướt qua công pháp, cho đến dòng ghi chú thì nhíu mày.
Đăng bởi | ThienVucThanhChu |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 7 |