Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hồ gia nghị sự (2)

Tiểu thuyết gốc · 1331 chữ

Cho nên danh vọng của Nhị thúc ở trong Hồ gia, là không ai có thể thay thế.

Những tâm phúc thân tín ngồi ở đây, quá nửa là do Nhị thúc chiêu mộ tới, hoặc là người trong Hồ gia kiên định nghe lệnh hắn, ngươi lại dám ở trước mặt những người này chỉ trích Nhị thúc?

Hồ gia đời thứ nhất có lão gia tử Hồ Thành Long, đời thứ hai có Hồ Thành Vũ, nhưng vì sao đời thứ ba lại toàn phế vật như thế?

Hồ Thành Nhân nổi danh hoàn khố, bùn nhão không trét nổi tường. Còn phu quân nàng Hồ Thành Danh, tài mọn chí lớn, luôn tự cho mình thông minh, nhưng ở trong mắt trí giả, lại buồn cười đến cùng cực.

Này đương nhiên không tính Hồ Ngọc Phương Trinh, đối phương là nữ, không cách nào kế nghiệp.

Quả nhiên, sau khi nghe được lời của Hồ Thành Danh, rất nhiều người nhíu mày, sâu trong mắt hiện lên vẻ khó chịu.

Có người phát hiện bầu không khí căng thẳng, biết đại nhân cần xử lý việc nhà, vì vậy rất thức thời đứng dậy nói.

- Đại nhân, trong quân còn có sự tình quan trọng, ti chức đi giải quyết trước!

- Đại nhân, ti chức đi chấp hành nhiệm vụ mà vừa rồi thiếu phu nhân bàn giao…

- Đại nhân…

Sau khi tất cả thân tín đều rời đi, Hồ Ngọc Phương Trinh mới bất mãn nói.

- Đại ca, sao huynh có thể nói Nhị thúc như vậy, còn ở trước mặt bao người, nếu truyền đến tai Nhị thúc thì làm sao bây giờ?

Hồ Thành Danh lại có chút không phục.

- Ta có nói sai sao? Mùa hè châm lửa đốt núi, không quản bách tính sống chết, đây là việc mà quan phụ mẫu như hắn có thể làm ra sao? Này sẽ ảnh hưởng tới thanh danh nhân nghĩa của Hồ gia muội có biết không? Hắn làm như vậy, ngày sau ai còn dám quy thuận Hồ gia, dân chúng Định Châu làm sao ủng hộ Hồ gia?

- Câm miệng, nghịch tử ngươi còn dám xấc xược?

Hồ Thành Phong quát lớn, thật chỉ muốn tát cho nhi tử của mình một cái.

Tuy hắn không giỏi quản lý, không biết bố cục thiên hạ, càng không giỏi âm mưu quỷ kế, nhưng không có nghĩa là hắn ngu ngốc, ngược lại rất giỏi tự mình biết mình, biết nghe lời phải.

Chính vì vậy mà cho dù làm cha chồng, nhưng vẫn đồng ý thiên hạ bàn tán, để con dâu làm quân sư, thay mình bày mưu tính kế.

Lão nhị làm việc, luôn mưu trước động sau, ngay cả phụ thân cũng khen không dứt miệng, nhưng thằng nghịch tử này lại dám ở trước mặt mọi người chỉ trích?

Nếu không phải chỉ có một đứa con trai, cộng thêm sau trận ám sát năm đó, hắn cũng bị tổn thương, không còn năng lực sinh sản, thì đã sớm tống cổ thẳng nghịch tử này đến nơi hẻo lánh nào đó cho khuất mắt rồi.

Sau khi mắng xong, hắn mới nhìn con dâu mình, thần sắc ôn hòa hỏi.

- Dạ Tuyết, con thấy chuyện này thế nào?

Phương Dạ Tuyết cúi người thi lễ, sau đó nói.

- Phụ thân, con dâu thấy chuyện này Nhị thúc làm rất tốt!

Nghe thê tử khen Nhị thúc, sắc mặt Hồ Thành Danh âm trầm, trong lòng ghen tị muốn chết.

Thê tử luôn nói mình cái này, nói mình cái kia, nhưng đối với Nhị thúc lại luôn khen không dứt miệng, còn bảo mình phải học hỏi Nhị thúc, hừ, ngươi mê hắn như vậy, năm đó sao không gả cho hắn, lại gả cho ta làm gì?

- Hừ, tốt cái gì, đã sớm biết phỉ tặc phục kích, hoàn toàn có thể điều quân ở xung quanh tới vây quét, sao lại đi ảnh hưởng tới dân chúng? Sơn mạch hai bên Thảo Tranh Cốc, kéo dài mấy chục dặm, vào mùa này, một khi cháy thì hầu như không thể dập lửa, sẽ có bao nhiêu người vì thế mất nhà, mất kế sinh nhai, phải màn trời chiếu đất?

Hồ Thành Phong thầm gật đầu, thật ra bản thân hắn cũng cảm thấy đốt núi giết tặc, ảnh hưởng tới mấy ngàn hộ dân là không đúng.

Như Hồ Thành Danh nói, đã biết định phục kích, sao không sớm điều binh, chận hai đầu sơn cốc giết không phải được?

Nhưng con dâu đã nói như vậy, hẳn là có kiến giải khác, vì vậy im lặng chờ đợi.

Hồ Thành Danh thì hất mặt, có chút đắc ý nhìn thê tử, biểu lộ kia giống như đang nói: thấy phu quân của ngươi thông minh chưa, nhanh khen ta.

Phương Dạ Tuyết nhìn bộ dáng của phu quân, quả thực hận không thể tát cho mấy cái, đã ngu ngốc còn hay thích thể hiện.

Nàng hít sâu một hơi, cố đè xuống xúc động cầm roi dạy chồng, sau đó nói.

- Theo như cách của chàng, hiển hiên là không được, còn rất nguy hại.

Sắc mặt Hồ Thành Danh âm trầm, nhưng không đợi hắn phản bác, Phương Dạ Tuyết nói tiếp.

- Nếu là phỉ tặc bình thường, làm như thế cũng không sao, nhưng Anh Hùng Trại lại không được.

- Sao không được?

Hồ Thành Danh khó chịu hỏi.

Lần này Phương Dạ Tuyết chưa trả lời, Hồ Ngọc Phương Trinh hơi suy nghĩ, sau đó nhìn tẩu tẩu hỏi.

- Nghe nói sau lưng Anh Hùng Trại kia, rất có thể là dư nghiệt Chăm quốc, thậm chí là bản thân Chế Bồng Na, như vậy một khi Nhị thúc điều binh, lấy hệ thống tình báo của Chế Bồng Na, rất nhanh sẽ phát hiện được, phỉ tặc sẽ lập tức rút lui?

Nghe vậy, Hồ Thành Phong có chút xấu hổ, mình quả thật như phụ thân từng nói, chỉ được cái vũ dũng, nếu không phải có tự mình biết mình, chịu tiếp thu ý hay, thì chỉ là phế vật.

Sau đó hắn nhìn qua nhi tử, thần sắc không khỏi kiêu ngạo lên, có cảm giác về sự ưu việt.

Lại nhìn qua con gái, lòng rất an ủi, nhưng thầm hận sao ông trời bất công, nếu Hồ Ngọc Phương Trinh là nam, thì tốt biết bao nhiêu?

Phương Dạ Tuyết mỉm cười nhìn em chồng, gật đầu nói.

- Không sai, nhưng đây chỉ là một phần, còn có nguyên nhân thứ hai càng trọng yếu hơn.

Mọi người đều kinh ngạc, ngay cả Hồ Thành Danh cũng chăm chú lắng nghe.

- Nguyên nhân thứ hai là, cho dù điều binh tới mà phỉ tặc không phát hiện, thì gần 6000 phỉ tặc liều chết phản kháng, chúng ta sẽ tổn thất bao nhiêu?

- Nếu trong này có một vài kẻ chạy thoát, lại đốt hiếp cướp giết, sẽ gây ra thảm cảnh cho bao nhiêu dân chúng?

- Cho nên quyết định của Nhị thúc, nhìn như tổn thương nhân hòa, nhưng lại là đại thiện. Huống hồ lấy tính cách của Nhị thúc, sau đó nhất định sẽ để Lan Ngọc lấy danh nghĩa của Hồ gia đi trợ giúp những bách tính kia. Cho nên danh vọng của Hồ gia, không chỉ không tổn hại, ngược lại còn tăng thêm, xin phụ thân chớ lo.

- Hay! Diệu! Lão nhị đúng là lão nhị, quá giỏi rồi!

Hồ Thành Phong nhịn không được vỗ án khen hay, Hồ Ngọc Phương Trinh thì hưng phấn nói.

- Nhị thúc thật cao tay!

Sau đó nhìn chị dâu của mình, cười híp mắt nói.

- Tẩu tẩu cũng rất thông minh, có thể nhìn thấu kế sách của Nhị thúc, không giống ai đó…

- Hừ!

Hồ Thành Danh hừ lạnh, bất mãn phất tay rời đi.

Bạn đang đọc Xuyên Việt Ngũ Long: Ta Từ Lừa Gạt Tiểu Tức Phụ Bắt Đầu sáng tác bởi ThienVucThanhChu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThienVucThanhChu
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.