Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cút

Tiểu thuyết gốc · 1121 chữ

Phương Dạ Tuyết bất đắc dĩ trừng Hồ Ngọc Phương Trinh một cái, làm nàng chột dạ lè lưỡi, bộ dáng tinh nghịch lại đáng yêu.

Hồ Thành Phong có chút xấu hổ ho khan, cũng kiếm cớ rời đi, sợ con gái ngoan lại bắn đạn tới mình, vậy thì quá mất mặt.

- Muội đó, đã lớn như vậy rồi còn ăn nói không giữ miệng, như vậy biết khi nào mới cưới chồng được?

Hồ Ngọc Phương Trinh chu môi, ngẩng cái cổ thiên nga cao ngạo.

- Muội mới không thèm những nam nhân vô dụng kia, nếu muốn cưới, cũng phải cưới người tài đức vẹn toàn như Nhị thúc. Thôi, tạm biệt tẩu tẩu, muội đi luyện thương đây.

Người nói vô tình, người nghe hữu ý, nhưng bóng lưng cô em chồng đi xa, sâu trong mắt Phương Dạ Tuyết nhịn không được hiện lên vẻ u sầu.

Lấy tài trí của nàng, lại ở trong quân nắm giữ lượng lớn tình báo, tự nhiên biết thiên hạ sắp loạn.

Những kẻ có tâm xưng bá thiên hạ, đều đang gấp rút chuẩn bị.

Hồ gia, nói chính xác hơn là Nhị thúc sẽ lựa chọn như thế nào đây?

Là an phận thủ thường một góc, gió chiều nào theo chiều đó, hay bước lên vũ đài lịch sử, cùng quần hùng tranh bá thiên hạ?

Gia tộc của nàng và Hồ gia đã lên chung một thuyền, có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục, cho nên mỗi quyết định của Hồ gia, đều sẽ gián tiếp ảnh hưởng tới vận mệnh của gia tộc nàng.

Nàng có phụ mẫu, có huynh đệ tỷ muội, có thúc thúc bá bá, có vô số họ hàng phải quan tâm, làm sao có thể không lo lắng?

- Trung thu này Nhị thúc nhất định sẽ về gia tộc dự tết đoàn viên, đến khi đó lại thăm dò một chút…

Nàng nghĩ nghĩ, sau đó lại nói.

- Còn có dòng chính của Hồ gia đang gặp phải một vấn đề rất nghiêm trọng, đó chính là truyền nhân đời thứ ba và thứ tư…

Dòng chính mà nàng nói, chính là nhánh của Hồ Thành Long.

- Phu quân ta và Hồ Thành Nhân đều là bùn não không đỡ nổi tường, không cách nào giữ được cơ nghiệp. Mà đời thứ tư, đến hiện tại chỉ có ta sinh được một nữ nhi, Lan Ngọc vẫn chưa có dấu hiệu gì, nếu Nhị thúc muốn tranh bá thiên hạ, những trí giả kia nhìn vào tình cảnh của Hồ gia, ai dám nương nhờ?

- Đây chính là điểm yếu chí mạng…

Phải biết thế giới này là xã hội phong kiến thuần túy, trọng nam khinh nữ cực kỳ nghiêm trọng.

Năm xưa Huệ Tông Đế cũng là lực bài chúng nghị, cộng thêm Chiêu Hoàng Nữ Đế thiên tư tuyệt đỉnh, tài trí vô song, mới có thể làm triều thần quy phục.

Nhưng thiên hạ có mấy nữ tử được như Nữ Đế?

Ngay cả Phương Dạ Tuyết nàng, tự nhận thông minh tuyệt đỉnh, không hề thua đấng mày râu, nhưng khi so sánh với Nữ Đế, cũng thấy thẹn không bằng.

Cho nên truyền nhân kế nghiệp, chính là mấu chốt để một thế lực, gia tộc có thể trường tồn và phát triển hay không.

Nghĩ tới đây, ánh mắt Phương Dạ Tuyết lấp lóe, giống như đã nghĩ tới phương án nào đó.

Đêm đã vào khuya, trong thư phòng, đèn vẫn còn chưa tắt.

Phương Dạ Tuyết mặc một váy ngủ màu hồng nhạt, bên trong không có bận nội y, ở dưới ánh đèn sáng tỏ, lờ mờ có thể thấy được đường cong thân thể mềm mại, cùng bầu vú to tròn tuyệt mỹ lấp ló sau làn lụa mỏng.

Sau khi đọc xong tin tức do nhân viên tình báo gửi tới, Phương Dạ Tuyết mỉm cười.

- Đúng như ta dự đoán, Nhị thúc đã phái Lan Ngọc phụ trách việc trợ giúp bách tính. Nhị thúc làm việc, xưa nay đều kín kẽ cẩn thận. Ta còn phải học hắn rất nhiều…

- Bất quá Nhị thúc cũng thật quan tâm Lan Ngọc, vừa nghe tin nàng gặp nạn, liền lập tức dẫn Hồ Gia Thiết Kỵ ngựa không dừng vó đuổi tới cứu giúp…

- Nghe nói vì cứu nàng, Nhị thúc bị thương rất nặng, hơn nữa đến cuối cùng còn bị ép phải nhảy xuống vực, may mắn phía dưới có mỏm đá, bằng không hậu quả khó liệu…

Tin tức hắn và Lan Ngọc nhảy xuống vực, Hồ Thành Vũ đã hạ lệnh cấm khẩu, người ngoài không cách nào biết được, nhưng Phương Dạ Tuyết thân là con dâu cả của Hồ gia, tự nhiên có con đường nghe ngóng.

Bỏ tập giấy xuống bàn, Phương Dạ Tuyết đứng dậy, vươn vai một cái.

Thân thể tuyệt mỹ ở dưới động tác này, quả thực là khiến người kinh tâm động phách.

Che tay ngáp nhẹ, Phương Dạ Tuyết liếc mắt nhìn đồng hồ cát ở bên cạnh, khẽ nhíu mày.

- Đã khuya như vậy, sao phu quân còn chưa về?

Hôm nay nàng cố ý trang điểm nhẹ, còn ăn mặc khiêu gợi, chính là muốn cùng phu quân ân ái, để sớm ngày đậu thai, sinh ra cho Hồ gia một đích tôn.

Có lẽ là do Thiên Đạo muốn cân bằng, võ giả theo tu vi và tuổi tác tăng cao, muốn sinh ra hậu đại cực kỳ khó.

Chính vì vậy, thế giới này có câu nữ thập tam, nam thập lục, ý chỉ nam nữ đến độ tuổi này là đã thành nhân, có thể cưới gả.

Cho đến thời Chiêu Hoàng Nữ Đế, nàng là người hiện đại, tự nhiên không chấp nhận kiểu tảo hôn này, nhưng cũng biết võ giả sinh sản khó khăn, vì vậy tăng độ tuổi kết hôn lên 16.

Nhưng thực chất ở nhiều nơi, các đại tộc vẫn lén lút lấy tuổi mụ làm tuổi khai sinh, để giảm bớt một năm trong quy định, giống như Ninh Lan Ngọc, nàng cũng là trường hợp như vậy, nếu tính tuổi thực tế, nàng năm nay chỉ mới 20.

Nữ Đế tự nhiên biết, nhưng muốn thay đổi nhận thức cố hữu của một thế giới, không phải một sớm một chiều có thể làm được.

Hơn nữa võ giả ở thế giới này khí huyết cường đại, thân thể phát dục sớm, y dược cũng phát triển, không hề giống xã hội phong kiến lạc hậu ở Địa Cầu, cho nên cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.

Bạn đang đọc Xuyên Việt Ngũ Long: Ta Từ Lừa Gạt Tiểu Tức Phụ Bắt Đầu sáng tác bởi ThienVucThanhChu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThienVucThanhChu
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.