Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cút (2)

Tiểu thuyết gốc · 1136 chữ

Phương Dạ Tuyết đang định gọi nha hoàn hỏi xem lão gia đi đâu, đột nhiên ngoài phòng có tiếng bước chân, sau đó cửa mở.

Hồ Thành Danh đã trở về.

Nhìn thấy thê tử còn ở thư phòng, Hồ Thành Danh hơi giật mình, ánh mắt có chút tránh né.

Phương Dạ Tuyết không có nhận ra điểm khác thường này, vẻ mặt ôn nhu đi tới, nhẹ nhàng cởi áo khoác ngoài cho hắn.

- Phu quân, bên ngoài bận chuyện gì sao? Sao về trễ như vậy?

Hồ Thành Danh có chút chột dạ, vừa là lòng có quỷ, vừa là do hôm nay hành vi và thái độ của thê tử có chút khác thường.

- À ừ, trong quân có vài sự tình cần xử lý, nên về trễ một chút!

Phương Dạ Tuyết nắm lấy tay chồng, kéo tới ghế ngồi, chu đáo rót cho hắn một chén trà thảo dược mà mình sớm chuẩn bị, quan tâm nói.

- Phu quân vất vả rồi, về sau nếu quân vụ nhiều chuyện, có thể nói với thiếp, phu thê chúng ta cùng nhau xử lý, như vậy sẽ nhanh hơn.

- Ân ân…

Hồ Thành Danh có dự cảm không lành.

Quả nhiên, sau khi uống trà xong, hắn thấy ánh mắt Phương Dạ Tuyết mông lung nhìn mình, mị nhãn như tơ, khuynh quốc khuynh thành…

- Phu quân…

Phương Dạ Tuyết nói nhẹ, váy áo ngủ theo đôi tay ngọc khẽ mở liền tuột xuống, lộ ra thân thể hoàn mỹ tuyệt thế, đẹp đến khiến người hít thở không thông.

Da thịt trắng nõn như tuyết, bụng dưới bóng loáng bằng phẳng, cái mông đẹp đầy đặn rất tròn, cặp đùi thon dài cân xứng, làm cho nam nhân nhìn thấy sẽ điên cuồng!

Ở dưới ánh đèn chiếu rọi, hình dáng của Phương Dạ Tuyết sáng bóng tản ra động lòng người, đôi nhũ hoa đầy đặn to tròn, dưới hạ thân chỉ có quần lót lụa màu hồng nhạt che đậy…

Bất kỳ nam nhân nào nhìn thấy hình ảnh này, cũng sẽ không nhịn được hóa thú.

Hồ Thành Danh cũng không ngoại lệ, hắn muốn hóa thành thú ngay lập tức, nhưng…

Phương Dạ Tuyết thẹn thùng đi tới, ngồi lên đùi phu quân, vòng tay qua cổ ôm lấy hắn, nũng nịu oán trách nói.

- Phu quân, vợ chồng chúng ta đã lâu không chung phòng rồi… lúc trước là lỗi của thiếp, chỉ tập trung công việc mà không quan tâm đến chàng… hôm nay Tuyết nhi sẽ hầu hạ phu quân thật tốt…

Nói rồi chủ động hôn lên môi Hồ Thành Danh, bầu ngực căng tròn ép vào lồng ngực hắn…

Nhưng qua mấy giây, Phương Dạ Tuyết nhận ra điều khác thường, rời khỏi người Hồ Thành Danh, vươn tay mò tới hạ bộ của hắn.

Hồ Thành Danh tái mặt, muốn tránh né, nhưng tu vi của hắn vốn kém xa thê tử, khoảng cách lại gần như thế, đã không kịp…

Cảm nhận được vật trong tay mềm nhũng, lại thêm vừa rồi hôn cảm nhận được mùi rượu cùng mùi phấn son nhàn nhạt, sắc mặt Phương Dạ Tuyết tái nhợt.

- Ngươi…

Hồ Thành Danh vội vàng giải thích.

- Dạ Tuyết, nàng nghe ta nói… là do đám người Chu tướng quân lôi kéo, ta vốn không muốn đến nơi như thế… nhưng vì nể mặt…

- Hồ Thành Danh, ngươi khốn nạn…

Phương Dạ Tuyết gào lên, lui người về phía sau, phất tay nhiếp lấy váy ngủ rơi xuống đất lên, bao phủ thân thể tuyệt mỹ của mình.

- Dạ Tuyết, ta…

Hồ Thành Danh lại muốn giải thích.

Phương Dạ Tuyết nước mắt như mưa, thần sắc tràn đầy vẻ thất vọng với chồng, nói giống như gào khóc.

- Ngươi muốn thể hiện mình, ta hiểu. Trong lòng ngươi bức bối, ta cũng hiểu. Chính vì vậy ta mới càng cố gắng, ngày đêm giúp ngươi xử lý quân vụ, bày mưu tính kế cho ngươi, để ngươi có được danh vọng trong quân.

- Nhưng ngươi thì sao? Ngươi có khi nào cảm thấy đau lòng vì thê tử vất vả không? Có khi nào ngươi nói một câu động viên với ta không? Có khi nào ngươi quan tâm ta có mệt mỏi hay không? Hay ngươi chỉ biết phàn nàn trách móc ta đủ điều?

- Cho dù ta bận rộn nhiều việc, không có thời gian hầu hạ ngươi, nhưng ta không phải loại nữ nhân chanh chua ghen tuông, ta cũng tuyển rất nhiều nha hoàn xinh đẹp, lý lịch trong sạch vào phủ, nếu muốn, ngươi hoàn toàn có thể gọi các nàng hầu phòng. Tâm ý của ta, chẳng lẽ ngươi còn không rõ, mắt ngươi bị mù sao? Tâm ngươi bị chó ăn rồi sao?

Sắc mặt Hồ Thành Danh tái nhợt, muốn giải thích nhưng lại không biết nói như thế nào.

Phương Dạ Tuyết như lê hoa đái vũ, khóc đến tê tâm liệt phế.

- Hiện tại ngươi lại cùng người khác đi lầu xanh, ăn nằm với những nữ tử phong trần kia? Ngươi coi ta là cái gì? Để cấp dưới nghĩ về ta ra sao?

- Là Phương Dạ Tuyết ta không ra gì, cho nên đại thiếu gia Hồ Thành Danh ngươi mới đến lầu xanh, bởi vì trong mắt ngươi, thê tử của ngươi còn không bằng một gái lầu xanh sao?

- Hơn nữa ngươi có biết lầu xanh là địa phương nào không, ngươi là thân phận gì, nắm giữ bao nhiêu cơ mật của Hồ gia? Lấy chút đầu óc của ngươi, bị người moi ra hết chỉ sợ còn không tự biết. Ngươi là muốn Hồ gia tan nát trong tay mình sao?

- Dạ Tuyết, không phải, ta thật không có ý đó…

Hồ Thành Danh sợ hãi, vội vàng giải thích, muốn tới an ủi thê tử.

- Cút! Ngươi cút đi cho ta, nhanh cút!

- Dạ Tuyết…

- Cút!

Nhìn thấy sắc mặt đầy phẫn nộ của thê tử, Hồ Thành Danh khiếp đảm, vội vàng chạy ra khỏi phòng.

Nhìn Hồ Thành Danh hớt hãi chạy đi, vẻ bi ai cùng thất vọng trong mắt Phương Dạ Tuyết càng sâu, ngã ngồi xuống đất khóc nức nở.

Dám làm không dám nhận, càng không có dũng khí nhận sai, từ đó sửa đổi, loại nam nhân này, tương lai có thể có thành tự gì?

Bao năm nay, nàng hết lòng hết dạ vì hắn, ôn nhu khuyên bảo, thậm chí có lúc nghiêm khắc phê bình… mục đích cũng chỉ là muốn phu quân thành thục ổn trọng hơn.

Nhưng kết quả đổi lấy là gì?

Vì sao Phương Dạ Tuyết ta lại lấy một phu quân như vậy?

Bạn đang đọc Xuyên Việt Ngũ Long: Ta Từ Lừa Gạt Tiểu Tức Phụ Bắt Đầu sáng tác bởi ThienVucThanhChu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThienVucThanhChu
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.