Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bày kế cho “ái tử”

Tiểu thuyết gốc · 1166 chữ

Trải qua 10 ngày thực tế bế quan, hôm nay Hồ Thành Vũ mới xem như chính thức xuất quan.

Tuy cách một hai ngày hắn sẽ dừng lại, nhưng trừ ăn chút dược thang bồi bổ khí huyết, cùng vệ sinh cá nhân, thì rất ít quản chuyện khác, chỉ một lòng tiềm tu.

Sau khi ra ngoài, hắn liền đến biệt viện của Hồ Thành Nhân.

Đối với đứa nghịch tử muốn giết cả cha, hiến vợ cầu vinh, nhận giặc làm thân này, hắn chuẩn bị tặng cho một phần hậu lễ to lớn.

Khi đến gần biệt viện của Hồ Thành Nhân, hắn đã nghe được tiếng quát mắng của đối phương.

- A, đau, con mẹ nó, ngươi làm ăn kiểu gì, khi tha thuốc không dùng mắt nhìn sao…

- Tiện nhân to gan, dám làm đau thiếu gia…

Chát…

- Thiếu gia tha tội… thiếu gia tha tội…

- Hôm nay nhất định phải cho tiện tì ngươi một trận!

Sau đó là tiếng khóc lóc van xin, kèm theo tiếng kéo lê trên đất.

Chỉ thấy một nha hoàn tầm mười sáu mười bảy tuổi, trên mặt ăn dấu tát tai đỏ bừng, bị Ngô Lân kéo lê trên đất, đang khóc lóc cầu xin.

Ngô Lân mặt hung thần ác sát, đang định giờ gậy đánh nha hoàn, đột nhiên một tiếng hừ lạnh vang lên, làm thân thể hắn rùng mình.

Coong…

Cây gậy rơi xuống đất, Ngô Lân sợ đến xanh mặt, vội vàng quỳ xuống đất.

- Lão gia… lão gia…

Hồ Thành Vũ đi tới, lạnh lùng nói.

- Hạ nhân trong phủ, tới lượt một nô tài như ngươi đánh đập sao? Hạ nhân sai lầm, đã có người của nội phủ xử lý, ngươi là cái thá gì?

Oanh…

Hồ Thành Vũ nâng chân đá mạnh vào ngực Ngô Lân, thân thể mập mạp của hắn bay ngược ra sau bốn năm mét, đập vào cửa phòng của Hồ Thành Nhân.

Tiếng kêu giống như giết heo, kèm theo tiếng xương gãy vang lên.

- Lão gia…

Nô tì kia sợ hãi nhìn Hồ Thành Vũ, thân thể run lẩy bẩy.

- Đứng lên đi, tới Dược Đường lấy ít thuốc, cho ngươi nghỉ ba ngày để dưỡng bệnh.

- Cảm tạ lão gia, cảm tạ lão gia…

Nô tì kia mừng đến phát khóc, liên tục cảm tạ, sau đó nhanh chóng rời đi.

Trong phòng, trừ tiếng rên rỉ đau đớn của Ngô Lân, thì không còn tiếng gì khác.

Hồ Thành Nhân đã im thin thít, ánh mắt hoảng sợ nhìn thân ảnh uy nghiêm đứng ngoài cửa.

Kia thật là phụ thân của mình sao?

Vì sao hiện tại lại thay đổi nhiều như vậy?

Lúc trước không phải hết mực yêu thương che chở hắn sao, cho dù hắn làm chuyện gì sai trái, cũng chưa từng trách phạt.

Cho dù hắn từ trong miệng Ngô Lân biết được, lần trước sở dĩ phụ thân vội vàng như vậy, là vì đi cứu tiện nhân Ninh Lan Ngọc kia.

Nhưng vì cứu tiện nhân kia, lại đánh con ruột như thế sao?

Hiện tại còn đánh cả nô tài của hắn thừa sống thiếu chết.

Trong lòng hắn lạnh toát, cảm thấy phụ thân bị ma nhập, thay đổi rồi, ngày tốt lành của mình không còn nữa.

Hồ Thành Vũ âm trầm đi vào phòng, liếc nhìn Ngô Lân đang nằm dưới đất.

- Nếu ta còn nghe được thanh âm gì khó chịu, thì ngươi vĩnh viễn không cần phát ra thanh âm nữa!

Thân thể Ngô Lân run lẩy bẩy, vội vàng cắn chặt răng ngậm miệng.

Vốn hắn muốn bày ra bộ dáng thảm hại để thiếu gia nói giúp, nhưng hiện tại thiếu gia ngay cả thở mạnh cũng không dám, làm sao có thể nói giúp hắn?

- Cút ra ngoài, nếu ta còn thấy ngươi tác oai tác quái trong phủ lần nữa, vậy thì ngươi sẽ rất hối hận vì đã sinh ra ở trên thế giới này. Nhớ chưa?

- Vâng vâng, nô tài nhớ rồi…

Ngô Lân vừa nói vừa loạng choạng đi ra ngoài, không có ai thấy trong mắt hắn lóe lên tia sáng âm lãnh giống như độc xà.

Trong phòng chỉ còn lại Hồ Thành Vũ và Hồ Thành Nhân, hai người bốn mắt nhìn nhau.

Chờ đến khi thân thể Hồ Thành Nhân run bần bật vì sợ hãi, lão cự gian mới thở dài một tiếng, vẻ lạnh lùng hoàn toàn biến mất, thay vào đó là “yêu thương” vô hạn.

Về rồi, cuối cùng cũng về rồi, đây mới chính là phụ thân mà hắn biết.

- Phụ thân…

Hồ Thành Vũ đi tới, ánh mắt tràn ngập đau lòng, vuốt ve vết thương trên ngực Hồ Thành Nhân.

- Đau không?

Hồ Thành Nhân lập tức ủy khuất nói.

- Đau, rất đau…

- Phụ thân xin lỗi, là phụ thân không tốt…

Lão cự gian vuốt ve đầu ái tử, cảm giác giống như phụ tử tình thâm, để người thấy mà hâm mộ.

- Phụ thân, vì sao hôm đó ngài lại… lại… khác thường như thế?

Hồ Thành Nhân muốn nói sao độc ác như thế, nhưng lại sợ lời này sẽ kêu gọi “ác ma” kia trở về, nên đổi thành khác thường.

Nghe “ái tử” hỏi, Hồ Thành Vũ thở dài, có chút rèn sắt không thành thép nói.

- Này cũng trách phụ thân quá nuông chiều con, để tính cách của con trở nên… haii… ngươi có biết thư sinh kia có lai lịch gì không?

Hồ Thành Nhân ngơ ngác, lắc đầu nói.

- Không biết, phụ thân có biết không?

Hồ Thành Vũ thầm mắng ngu ngốc, lão tử tự nhiên là không biết rồi, nhưng lại nói.

- Hắn chính là người của Đô Sát Viện, lần này đến Phủ Hà Thanh, chính là để tìm chứng cứ bao che nhi tử làm xằng làm bậy của ta.

- Cái gì, Đô Sát Viện?

Hồ Thành Nhân sợ hãi cả kinh.

Tuy hắn bất học vô thuật, cả ngày ăn chơi đàn đúm, nhưng dù sao cũng xuất thân đại tộc, tự nhiên biết Đô Sát Viện đáng sợ.

Đám gia hỏa kia là chó săn của hoàng đế, chuyện môn đi tìm chứng cứ phạm tội của các quan lại địa phương a, một khi nị bọn hắn cắn lấy, vậy thì cho dù không chết cũng lột một lớp da.

Bởi vì một khi lên làm quan, nắm quyền lực trong tay, có mấy kẻ là sạch sẻ?

- Không sai, chính vì biết thân phận của hắn, phụ thân làm sao dám bao che cho con, bằng không chẳng phải trực tiếp đưa chứng cớ cho đối phương?

Thì ra là thế, thì ra là thế, khó trách lúc đó phụ thân hung thần ác sát như vậy, còn mắng mình súc sinh, mắng con mình như vậy, chẳng phải đang nói mình không phải người sao?

Bạn đang đọc Xuyên Việt Ngũ Long: Ta Từ Lừa Gạt Tiểu Tức Phụ Bắt Đầu sáng tác bởi ThienVucThanhChu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThienVucThanhChu
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.