Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đỗ Thích… Mạc Thích!

Tiểu thuyết gốc · 1145 chữ

Chỉ là pháp môn nghịch hành này có tổn hại thân thể, sau khi thi triển, cần tĩnh dưỡng thời gian dài, từ từ bổ sung lại, trước khi nguyên dương viên mãn, không được thi triển lần thứ hai, bằng không hậu quả tự gánh.

Mà nguyên dương là gì?

Đại khái mà nói, có thể hiểu nôm na chính là loại năng lực kia.

Nguyên dương suy kiệt, xấu hổ trước mặt thê thiếp.

Nguyên dương không còn, có thể vào cung làm thái giám.

Công pháp mà Hồ Thành Vũ lưu lại cho Nguyễn Phúc Quang, chỉ có pháp môn nghịch hành, không có thuận hành.

Là đang rút nội dương, chuyển hóa thành ngoại dương.

Nhìn bề ngoài dương cương bá khí, nhưng thực chất bên trong lại teo tóp.

Không cần nghĩ cũng biết, theo Nguyễn Phúc Quang tu luyện, cảnh giới càng ngày càng cao, năng lực kia cũng sẽ càng ngày càng giảm sút, nói không chừng còn biến thành Thuần Âm Bá Thể Quyết.

Hiện tại hắn cũng đang dùng pháp môn nghịch hành, trợ giúp Hồ Thành Nhân mở khí mạch, tăng tu vi.

Hồ Thành Nhân chỉ cảm thấy trong người có một dòng khí nóng rực lan tỏa toàn thân, làm cho chân khí lao nhanh, tốc độ mở khí mạch tăng nhanh hơn trước mấy lần.

- Cố gắng nhớ phương pháp hành khí này, đừng để sai lầm…

Hồ Thành Vũ dặn dò.

Lấy đầu óc của Hồ Thành Nhân, cho dù hắn đưa công pháp ra, đối phương cũng sẽ như nhìn thiên thư, không cách nào lĩnh ngộ.

Vì vậy chỉ có thể tự mình ra tay, dùng chân khí của mình hướng dẫn, để đối phương y họa vẽ hồ lô.

Nếu như vậy còn không học được, Hồ Thành Vũ cũng chỉ đành chịu.

Quả nhiên không để Hồ Thành Vũ thất vọng, sau khi hướng dẫn 81 lần, đối phương cuối cùng cũng nhớ được.

Lão cự gian nhịn không được khóc thầm, cảm thấy Đường Tăng vượt qua 81 kiếp nạn kia, còn không có gian nan bằng mình.

Trong lúc này, hắn đã nổi lên ý định đập chết con lợn kia 49 lần.

Tận 49 lần a!

Lão cự gian cảm thấy mình sắp tu thành chính quả, bằng không sao có thể nhẫn nhịn được như vậy?

Sau khi “khen ngợi” cùng khích lệ ái tử vài câu, lão cự gian đi tới Phật đường, ở nơi đó đốt hương niệm Phật một giờ, để cho tâm của mình bình tĩnh lại.

Bởi vì hắn có chút sợ, sợ sau này mình sinh hài tử với Ninh Lan Ngọc, hay với những nữ chính khác, cũng sẽ sinh ra một con lợn như thế.

Đây là sự tình đáng sợ đến mức nào?

Cho nên lão cự gian quyết định niệm Phật, bố thí, cúng dường, để tăng thêm phúc đức cho mình.

Một giờ sau, hắn trở về thư phòng, ghi ghi chép chép một lúc, sau đó gọi người bảo Nguyễn Minh và Hồ Bá Cự tới.

Không bao lâu, hai người đều tới thư phòng, chắp tay thi lễ.

- Đại nhân!

Trên bàn trước mặt Hồ Thành Vũ có trải một tấm bản đồ cực lớn, đây là bản đồ cương thổ của Đại Việt, bao gồm năm Trấn, hai mươi lăm Châu, còn có Đông Hải, Nam Hải, Cực Bắc Băng Nguyên, Vô Tận Tây Mạc…

Lúc này hắn đang chăm chú nhìn bản đồ, cũng không ngẩng đầu lên, mở miệng nói.

- Hai ngươi đến đây!

Nguyễn Minh và Hồ Bá Cự đồng thời tới gần, nhìn vào trong bản đồ.

Bất kể Nguyễn Minh hay Hồ Bá Cự đều là nhân vật tài trí hơn người, nhìn thấy hành vi của Hồ Thành Vũ, trong lòng ít nhiều đều suy đoán được mục đích.

Hồ Thành Vũ chỉ vào khu vực Trấn Nam Biên, hỏi hai người.

- Các ngươi nói xem, ở Trấn Nam Biên hiện tại, thực lực của Châu nào mạnh nhất, tiềm lực tốt nhất?

Nguyễn Minh và Hồ Bá Cự đều nhíu mày suy tư, biết Hồ Thành Vũ hỏi không phải chỉ đơn giản là muốn xem Châu nào giàu có đơn giản như vậy.

Hồ Bá Cự chuyên phụ giúp Hồ Thành Vũ quản lý sự vụ, tổng hợp tình báo từ các phương, cho nên mở miệng trước.

- Nam Biên Ngũ Châu, Định Châu giàu tài nguyên, bắc giáp Linh Châu của Trấn Kinh Đô, tây giáp Nguyên Châu của Trấn Tây Biên, giao thương đường bộ thuận lợi, nhân khẩu đông đúc. Nhưng sông nhiều thác ghềnh, lại không giáp biển, nên không thể phát triển đường thủy, đai đai cũng không phì nhiêu, thường lũ lụt xói mòn, cho nên phải thường xuyên nhập lương thực từ Nam Châu cùng muối của Chàm Châu.

- Hóa Châu bị dãy Hoành Sơn chắn hết phương bắc, giao thương đường bộ với Trấn Kinh Đô bất tiện, cũng không giàu tài nguyên bằng Định Châu, bất quá lại có đồng bằng, tuy nhỏ nhưng lại rải khắp các Phủ, thừa sức tự cung tự cấp, lại giáp với biển, giao thương đường thủy với Trấn Đông Biên cùng Sơn Châu, Nam Châu, Chàm Châu phát đạt.

- Sơn Châu núi non trùng điệp, địa thế hiểm trở, đa số là các đồng bào thiểu số sinh sống, chỉ có thể phát triển lâm nghiệp, tuy cũng giáp biển, nhưng sơn mạch lại kéo dài đâm ra biển, ít có vị trí tốt để xây dựng hải cảng, nên phương diện nào cũng nửa vời.

- Về phần Chàm Châu, xưa kia phần lớn là đất của Chăm quốc cùng một số tiểu quốc theo Bà La Môn Giáo, tình huống không khác Sơn Châu là mấy, nhưng tốt hơn một chút.

- Còn Nam Châu, sông ngòi chằng chịt, đồng bằng phì nhiêu, sản vật nông nghiệp trù phú, hải cảng lại nhiều, giao thương đường thủy có thể nói cực thịnh.

Hồ Bá Cự dừng một chút, sau đó nói tiếp.

- Nếu đại nhân hỏi là thực lực cùng tiềm lực kinh tế, thì Nam Châu đương nhiên mạnh nhất. Nhưng nếu hỏi là thực lực và tiềm lực quân sự, thì Hóa Châu mới là mạnh nhất.

Nguyễn Minh âm thầm gật đầu, Hồ Thành Vũ thì nhìn chằm chằm bàn đồ, sắc mặt biến ảo bất định.

Hồ Bá Cự có chút thăm dò hỏi.

- Đại nhân, ngài là muốn…

Hồ Thành Vũ ngẩng đầu lên.

- Bá Cự, ngươi cảm thấy Hồ gia chúng ta, có năng lực tranh bá thiên hạ không?

Thân thể Hồ Bá Cự chấn động, tuy hắn đã có suy đoán, nhưng khi nghe Hồ Thành Vũ chính miệng nói ra, cũng không nhịn được kinh hãi.

Bạn đang đọc Xuyên Việt Ngũ Long: Ta Từ Lừa Gạt Tiểu Tức Phụ Bắt Đầu sáng tác bởi ThienVucThanhChu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThienVucThanhChu
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.