Đỗ Thích… Mạc Thích! (2)
Đây không phải chuyện nhỏ, một khi thất bại, kết cục chính là tộc diệt.
Đại tộc như Hồ gia, đến cùng có bao nhiêu con cháu?
Con số này, chỉ sợ không cách nào tính toán!
Vì vậy Hồ Bá Cự không có trả lời ngay, thần sắc biến ảo bất định.
Hồ Thành Vũ không có giục hắn, mà quay sang hỏi Nguyễn Minh.
- Quân sư, ngươi cảm thấy hiện tại thế cục trong triều như thế nào?
Nguyễn Minh nói.
- Chỉ có thể dùng cân bằng vi diệu để hình dung.
- Nói rõ nghe xem!
Hồ Thành Vũ nói.
Nguyễn Minh hơi tìm từ một chút, sau đó mở lời.
- Hiện tại triều đình chia làm hai phe chính, một là phe bảo hoàng, do Ngự Sử Đại Phu Hồ Thành Long, Thái Phó Chu An cùng Điện Tiền Chỉ Huy Sứ Nguyễn Phúc Hoàng, Tả Vệ Đại Tướng Quân Mạc Đăng Dương... dẫn đầu, muốn tập trung binh quyền vào tay ấu đế, thanh lý gian thần, bình định phản loạn các nơi.
- Phe còn lại do Tể Tướng Trịnh Kiểm và Đại tổng quản Đỗ Thích dẫn đầu, thì muốn khống chế ấu đế, phân tán hoàng quyền vào tay các thân tín, cũng chủ trương chiêu an, không muốn xuất binh bình định.
- Bởi vì một khi xuất binh, binh quyền rời khỏi kinh thành, đám gian thần kia sẽ rất khó khống chế, cho dù đối phương là thân tín, nhưng nhân tâm là thứ rất đáng sợ, không ai có thể nắm bắt được.
Hồ Thành Vũ từng đọc qua Ngũ Long Tranh Bá Truyện, tự nhiên biết rất rõ tình huống của triều đình lúc này, vì vậy cười hỏi.
- Ngươi thấy dã tâm của Trịnh Kiểm lớn không?
Nguyễn Minh không chút do dự nói.
- Lớn, lớn bằng trời!
- Vậy Đỗ Thích thì sao?
Nguyễn Minh kinh ngạc, Đỗ Thích chỉ là một thái giám, trừ ham chút vàng bạc quyền thế, thì có thể có dã tâm gì?
Vì vậy hắn nói.
- Một con chó lấn chủ mà thôi, vì ham chút lợi nhỏ, lại quên đi ân tình của Nữ Đế năm xưa.
- Ha ha ha…
Hồ Thành Vũ bật cười.
Thấy thần sắc của Hồ Thành Vũ, Nguyễn Minh càng nghi hoặc.
- Đại nhân, chẳng lẽ Minh nói sai sao?
Hồ Thành Vũ lắc đầu, cười nói.
- Ngươi không có sai, chỉ là thiên hạ không hiểu Đỗ Thích, cũng quá xem thường hắn.
Nguyễn Minh chắp tay nói.
- Kính xin đại nhân chỉ điểm.
Hồ Thành Vũ nói.
- Thiên hạ đều biết, Đỗ Thích từng được Huệ Tông thi ân, vì cảm mến ân đức, mới tự nguyện vào cung làm thái giám hầu hạ, sau đó còn tự tay chăm sóc, bảo vệ Nữ Đế lúc còn nhỏ. Sau khi Nữ Đế đăng cơ, hắn được phong là Đại tổng quản thái giám, đồng thời quản lý cả hệ thống Ám Võng.
- Chỉ là sau khi Nữ Đế băng hà, hắn lại cấu kết với Tể Tướng Trịnh Kiểm khống chế ấu đế, khuấy đảo triều chính, giết hại trung lương, quên đi ân tình của tiên hoàng năm xưa!
Dừng một chút, Hồ Thành Vũ nói tiếp.
- Nhưng quá khứ của hắn, lại có mấy người biết? Cho dù có người biết, chỉ sợ hiện tại đều đã chết sạch!
Nguyễn Minh và Hồ Bá Cự đều kinh ngạc, Hồ Bá Cự nhịn không được hỏi.
- Đại nhân, chẳng lẽ quá khứ của Đỗ Thích này còn có huyền cơ khác?
Hồ Thành Vũ cười lạnh nói.
- Thiên hạ hiện tại, nếu nói kẻ nào có tâm cơ thâm trầm đáng sợ nhất, hắn nhất định có thể đứng thứ ba. Đỗ Thích này, tên thật không phải Đỗ Thích, phải gọi hắn Mạc Thích mới đúng!
Hồ Bá Cự há hốc mồm.
- Mạc Thích, lại họ Mạc, không phải họ Đỗ?
Hồ Thành Vũ cười ha hả.
- Mạc Thích, cha mẹ của gia hỏa này cũng thật cực phẩm, có thể dùng cái tên như vậy đặt cho nhi tử, đã họ Mạc, còn lấy chữ Thích, chậc chậc…
Nguyễn Minh và Hồ Bá Cự nhìn nhau, đều thấy vẻ bất đắc dĩ trong mắt đối phương.
Vấn đề đại nhân ngươi quan tâm mới thật kỳ khôi, đang nói chính sự có được hay không?
Vì vậy Nguyễn Minh ho khan nói.
- Đại nhân, Mạc Thích này đến cùng có vấn đề gì sao?
Hồ Thành Vũ cũng biết mình lạc đề, vì vậy có chút xấu hổ nói tiếp.
- Đương nhiên là có vấn đề, hơn nữa vấn đề còn rất lớn.
Nói xong hắn nhìn hai người, ánh mắt lấp lóe hàn quang.
- Bởi vì trước khi làm thái giám, hắn đã có một nhi tử, chuyện này cực kỳ bí mật, cho dù là Chiêu Hoàng Nữ Đế cũng không biết, bằng không lấy trí tuệ của nàng, tuyệt đối sẽ không để hắn nắm giữ quyền lực lớn như vậy.
- Cái gì? Mạc Thích kia lại sớm có nhi tử, hơn nữa còn giấu diếm được Nữ Đế?
Nguyễn Minh và Hồ Bá Cự đều kinh hãi.
Thái giám ở bên ngoài có con cái rồi vào cung, chuyện này không hiếm, nhưng những thái giám như thế, tuyệt đối không có khả năng leo lên được chức vị cao, càng sẽ không được hoàng thất trọng dụng.
Đừng nói có con, cho dù còn huynh đệ, dòng tộc, cũng sẽ không được cất nhắc trọng dụng, bởi vì hệ số nguy hiểm quá lớn.
Thái giám có thể được hoàng thất trọng dụng, đa số là trẻ mồ côi, không thân không thích, từ nhỏ đã tịnh thân vào cung.
Những thái giám này thường thường cực kỳ trung thành, coi hoàng cung như nhà mình, coi hoàng đế như cha mẹ tái sinh, mới là những hạt giống tốt được hoàng thất bồi dưỡng.
Mạc Thích kia đã có con cái, lại có thể lên làm Đại tổng quản, còn điều hành Ám Võng, Nữ Đế đây là ngại hoàng tộc nắm giữ thiên hạ quá lâu rồi sao?
Nguyễn Minh như nghĩ tới điều gì, lẩm bẩm.
- Họ Mạc… trong các nhân vật nắm giữ binh quyền… họ Mạc… Mạc Đăng Dương… chẳng lẽ…
Hồ Thành Vũ liếc nhìn Nguyễn Minh, không hổ là mưu sĩ đỉnh cấp trong Ngũ Long Tranh Bá Truyện, chỉ cần đề điểm một chút, hắn liền suy luận ra rất nhiều vấn đề.
Hồ Bá Cự thất thố nói lớn.
- Chẳng lẽ Mạc Đăng Dương là nhi tử của Mạc Thích, hắn là Tả Vệ Đại Tướng Quân, thống lĩnh Tả Vệ Quân bảo vệ kinh thành, cũng thuộc phái bảo hoàng…
Nhi tử của Đỗ Thích, một trong hai kẻ đứng đầu phái quyền thần, lại là cao tầng trong phái bảo hoàng?
Chuyện này…
Hồ Bá Cự sợ đến thân thể run rẩy.
Đăng bởi | ThienVucThanhChu |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 5 |