Hồ Thành Nhân đi bắt gian
Lộc cộc…
Một chiếc xe ngựa sang quý chạy vào thành Hà Thanh, bên cạnh còn có một công tử tuấn tú bất phàm, thần thái phi dương.
Tiểu nha hoàn ngồi ở trên càng xe, thỉnh thoảng liếc trộm nhìn đối phương, khuôn mặt không khỏi ửng đỏ, tim đập rộn ràng.
Bên cạnh Nguyễn Phúc Quang còn có một lão giả cưỡi ngựa khác, đây là môn khách mà Nguyễn gia phái tới để bảo vệ hắn, tu vi Đại Hiệp đỉnh phong, cho nên hiện tại hắn không sợ Khương bá nữa, có thể mặt dày đi theo.
Xe ngựa một đường đi thẳng tới phủ đệ của Tri Phủ Hà Thanh.
Thời điểm đi ngang qua một cửa hàng bán bánh ngọt, xe ngựa dừng lại.
Ninh Lan Ngọc bước xuống xe, có chút lưỡng lự, cuối cùng cất bước đi vào quán.
Nàng nhớ cha chồng rất thích ăn loại bánh ngọt ở cửa hàng này, lúc trước chưa xảy ra sự tình kia, nàng thỉnh thoảng vẫn mua về cho hắn, mỗi lần như vậy hắn đều ăn rất vui vẻ.
Vốn dĩ nàng không muốn mua, nhưng nghĩ cứ lảng tránh như vậy không phải cách hay, không chỉ không làm quan hệ của hai người trở về bình thường, ngược lại còn khiến nó trở nên càng lúc càng vi diệu.
Vì vậy nàng mới quyết định mua bánh cho cha chồng, để cố tỏ ra là mình đã bình thường…
Nhìn thấy Ninh Lan Ngọc xuống xe, Nguyễn Phúc Quang cũng vội vàng xuống ngựa, chạy tới nói.
- Ninh tiểu thư, ngươi là muốn vào tiệm mua bánh sao, ngươi thích ăn loại bánh nào, tại hạ sẽ bảo chủ tiệm lấy cho ngươi?
Sắc mặt Ninh Lan Ngọc lạnh lùng nói.
- Quang công tử, ta nhắc lại lần nữa, ta là nữ tử đã có chồng, ngươi có thể gọi ta Hồ thiếu phu nhân, hoặc Ninh thị. Hơn nữa mong ngươi cách ta xa một chút, ngươi dây dưa như vậy, rất dễ khiến người khác hiểu lầm, ảnh hưởng tới thanh danh của ta.
Đối với loại người mặt dày vô sỉ, thiếu lễ giáo như Nguyễn Phúc Quang, Ninh Lan Ngọc là cực kỳ chán ghét.
Nếu không phải bên cạnh hắn có một cao thủ chiến lực tương đương Khương bá, thì nàng đã sớm bảo Khương bá đánh đuổi rồi.
Sắc mặt của Nguyễn Phúc Quang trở nên khó coi, sâu trong mắt lấp lóe hàn quang, nhưng bị hắn che giấu rất tốt.
Hắn là ai? Trưởng tử của Hoàng Thành Cấm Vệ Điện Tiền Chỉ Huy Sứ Nguyễn Phúc Hoàng, gia thế thân phận hiển hách ra sao? Xưa nay có bao nhiêu tiểu thư quận chúa muốn lấy lòng mà không được?
Khi nào bị người hất hủi, ghẻ lạnh, thậm chí là khinh miệt như vậy?
Trong lòng bất tri bất giác sinh ra nộ hỏa với Ninh Lan Ngọc, nhưng nghĩ tới thân phận của nàng, còn có dung mạo khuynh quốc khuyn thành kia, nên hắn nhịn, tiếp tục theo vào trong tiệm bánh.
Khương bá cùng lão giả kia đều đi theo sau hai người, ánh mắt nhìn nhau như bắn ra tia lửa.
Lúc trước trên đường, hai người đã giao thủ với nhau một trận, nhưng chiến lực tương đương, không ai làm gì được ai.
Ninh Lan Ngọc đi đến trước kệ bánh mà cha chồng thích ăn, bảo chủ tiệm lấy vài loại đóng hộp lại.
Nguyễn Phúc Quang ghi nhớ những loại bánh mà Ninh Lan Ngọc chọn, ngày sau có cơ hội sẽ chuẩn bị cho nàng, để nàng thấy hắn rất quan tâm đến sỡ thích của mỹ nhân.
Thời điểm Ninh Lan Ngọc muốn tính tiền, Nguyễn Phúc Quang vội vàng nói.
- Ninh tiểu thư, ta thanh toán cho ngươi!
Tuy Ninh Lan Ngọc đã cảnh cáo hắn nhiều lần, không nên gọi nàng Ninh tiểu thư, nhưng Nguyễn Phúc Quang vẫn làm như không thấy.
Ninh Lan Ngọc đã không muốn nghía đến gia hỏa này nữa, chỉ liếc nhìn nha hoàn ở bên cạnh.
Hừ, đây là bánh nàng mua cho cha chồng, cần người khác đến thanh toán giúp?
Nếu để cha chồng biết được, hắn sẽ nghĩ như thế nào?
Có cảm thấy nàng đây là đang không tôn trọng hắn hay không?
Bất tri bất giác, không biết từ khi nào, nàng lại quan tâm đến thái độ của cha chồng, nhưng Ninh Lan Ngọc lại hoàn toàn không nhận ra thay đổi của mình.
Nếu là lúc trước, tuy nàng cũng sẽ không cho Nguyễn Phúc Quang trả tiền thay, nhưng đây chỉ là tính cách không thích nợ người khác của nàng mà thôi.
Nhưng hiện tại, tuy cùng một kết quả, nhưng ý nghĩa đã hoàn toàn khác nhau.
Tiểu nha hoàn hiểu ý, có chút áy này nhìn Nguyễn Phúc Quang, sau đó từ trong túi móc ra mấy đồng xu thanh toán.
Nguyễn Phúc Quang xấu hổ cất tiền lại, vội vàng chạy theo Ninh Lan Ngọc ra ngoài.
Nhưng vừa ra khỏi cửa tiệm, đã thấy một đoàn người hùng hùng hổ hổ lao tới.
- Cẩu tặc đáng chết, lại dám câu dẫn thê tử của bản thiếu gia, người đâu, đánh gãy chân chó của hắn cho ta.
Khuôn mặt Hồ Thành Nhân vặn vẹo, thanh âm lạnh lẽo quát lớn.
Dân chúng xung quanh thấy là Hồ ác thiếu dẫn chó săn đi đánh người, thì sợ hãi tránh ra xa.
Sắc mặt của Nguyễn Phúc Quang và Ninh Lan Ngọc đều nhíu lại.
Tuy Nguyễn Phúc Quang dây dưa lấy nàng, khiến nàng khó chịu, nhưng còn chưa làm ra hành vi gì quá khích, người ngoài nhìn vào cũng chỉ nghĩ bọn hắn là bằng hữu bình thường mà thôi.
Nhưng hiện tại Hồ Thành Nhân hét lớn giữa đường, còn kéo người tới “bắt gian” như thế, để dân chúng trong thành nhìn nàng thế nào?
Dân chúng vốn bát quái, cho dù nàng và Nguyễn Phúc Quang chẳng có chút quan hệ nào, nhưng trải qua đồn thổi, cuối cùng vẫn sẽ có chuyện.
Giới quyền quý rất kiêng kỵ để chuyện xấu trong nhà truyền ra ngoài, sẽ ảnh hưởng tới thanh danh gia tộc, nhưng gia hỏa này ngược lại tốt, còn chưa hiểu rõ đầu đuôi như thế nào, đã dẫn người đi “bắt gian”?
Ninh Lan Ngọc cảm thấy khó thở, chỉ muốn tát cho đối phương mấy bạt tai.
Nguyễn Phúc Quang cũng không ngoại lệ, hắn là trưởng tôn của Hoàng Thành Cấm Vệ Điện Tiền Chỉ Huy Sứ Nguyễn Phúc Hoàng, con cháu danh môn vọng tộc, tuy si mê Ninh Lan Ngọc, nhưng hành vi vẫn tính quân tử, lấy lễ kết giao là chính.
Đăng bởi | ThienVucThanhChu |
Thời gian | |
Lượt đọc | 2 |