Nguyễn Phúc Quang (2)
Nguyễn Phúc Quang nghe Hồ Thành Nhân mắng mình súc sinh, mắt hơi nhíu lại, nhưng nghĩ tới thân phận của đối phương, cuối cùng nhịn xuống, không có tiếp tục ra tay.
- Thật không nghĩ tới Thành Vũ bá bá lại có một nhi tử như ngươi, quả thật là…
Hắn muốn nói hổ phụ sinh khuyển tử, nhưng lời này có chút vô lễ, vì vậy mới không nói ra.
Lúc này từ trong Thực Vi Tiên đi ra một đôi nam tử, nam ăn mặc kiểu thư sinh, tầm 30 tuổi, dáng vẻ đường đường, ánh mắt sáng như tinh thần.
Nữ tầm hai mươi mấy, làn da trắng nõn, dung nhan tinh xảo, có thể tính là mỹ nhân trăm người có một, nhưng khiến người chú ý nhất là dáng vẻ hiền thê lương mẫu của nàng, khiến nam nhân ta thấy đã yêu.
Quần áo tuy không tính hoa lệ, nhưng cũng không phải áo vải thường dân, hẳn thuộc về tiểu thư con nhà giàu có.
- Vị thiếu hiệp này, tên kia là công tử của Tri Phủ đại nhân, chúng ta không bằng…
Thư sinh kia hiển nhiên là muốn nhanh chóng rời đi, để tránh phiền phức lại kéo đến.
Nhưng Nguyễn Phúc Quang lại xua tay lắc đầu.
- Huynh đài yên tâm, ta có quen biết với Thành Vũ bá bá, hắn làm người cương trực, chắc chắn sẽ không dung thứ cho hành vi của con này!
Thư sinh kia nghe vậy, còn muốn khuyên gì đó, nhưng cuối cùng không lên tiếng nữa.
Hiện tại đang ở trong địa bàn của đối phương, muốn chạy đi cũng không phải chuyện dễ, huống hồ nhìn dáng vẻ của thanh niên này, thân phận hẳn không đơn giản.
Về phần thanh niên này nói Tri Phủ đại nhân sẽ không dung thứ cho hành vi của nhi tử, hắn chỉ khịt mũi xem thường, nhìn thần sắc của bách tính, nếu không có vị Tri Phủ đại nhân kia dung túng, gia hỏa này dám làm bậy như vậy sao?
Bất tri bất giác, cảm quan của hắn về vị Tri Phủ đại nhân kia rớt xuống ngàn trượng.
Dung túng nhi tử làm bậy như thế, xem ra nhân phẩm cũng chẳng ra gì.
Ánh mắt Nguyễn Phúc Quang liếc qua thư sinh, nhìn thấy thần sắc đối phương hiện lên vẻ chán ghét, trong lòng không khỏi mừng thầm.
Đoạn thời gian trước, có một lão tiên sinh thần bí từng bói cho hắn một quẻ, nói hắn sẽ có cơ duyên to lớn ở Phủ Hà Thanh, gặp được hiền thần trợ giúp hắn dựng nghiệp trong tương lai.
Không chỉ vậy, ở Phủ Hà Thanh này, hắn còn gặp được nữ tử có số vượng phu, tuy gian nan trắc trở, cửu tử nhất sinh, nhưng cuối cùng công đức viên mãn, thành tựu giai ngẫu, vĩnh kết đồng tâm…
Hiện tại hắn đã gặp được hiền thần trong tiên đoán.
Vì sao hắn khẳng định như vậy?
Không có vì sao, chỉ là một loại cảm giác, hắn tin tưởng cảm giác của mình, đây là bí mật to lớn chỉ mình hắn biết.
Nhờ vào loại cảm giác này, hắn kết giao được với rất nhiều hào kiệt võ lâm, cũng tránh thoát được vô số nguy hiểm, lấy được nhiều cơ duyên, mới mười bảy đã đạt tới hàng ngũ cao thủ Nhất Lưu.
Phải biết cho dù là người có thiên phú tuyệt đỉnh, muốn đạt tới hàng ngũ Nhất Lưu, không có hai mươi năm là rất khó làm được.
Trừ một vài yêu nghiệt nghịch thiên, trước hai mươi mở được kỳ kinh bát mạch, tiến vào hàng ngũ Nhất Lưu, nhưng số lượng này cực ít.
Thiên tư của Nguyễn Phúc Quang, theo đánh giá của các tiền bối trong tộc, chỉ xem như trung thượng, cho nên mười bảy tuổi tiến vào hàng ngũ Nhất Lưu, đủ thấy vận khí của hắn nghịch thiên như thế nào.
Hắn là người có chí lớn, tâm tư lại thâm trầm, còn thông minh tuyệt đỉnh, chỉ nói chuyện đôi câu đã nhìn ra, thư sinh kia rất không đơn giản, hẳn cũng là người nhìn thấu thời cuộc, biết thiên hạ sắp đại loạn nên xuất sơn, muốn tìm kiếm minh chủ phò tá, cùng gây dựng đại nghiệp.
Đến Phủ Hà Thanh này, tự nhiên là có ý định thăm dò Hồ gia, xem có phải là minh chủ để mình phò tá hay không.
Dù sao danh vọng của Hồ gia ở Định Châu, thậm chí toàn bộ Trấn Nam Biên, là không ai có thể sánh bằng.
Nguyễn Phúc Quang tự nhiên phải tìm mọi cách dìm Hồ gia xuống, để thư sinh kia hoàn toàn dập tắt ý niệm nương nhờ đi.
Càng may mắn là, tên hoàn khố Hồ Thành Nhân kia lại đúng lúc xuất hiện, muốn cưỡng đoạt dân nữ, đúng là ông trời cũng giúp hắn.
Trong lòng Nguyễn Phúc Quang vui vẻ, đang định nói gì đó thể hiện khí khái của mình với thư sinh kia, đột nhiên xa xa bụi đất mù mịt, tiếng vó ngựa ầm ầm, tiếng binh khí va chạm với thiết giáp vang lên, kèm theo còn có khí tức túc sát nồng đậm tới cực điểm.
Ầm ầm ầm…
Xa xa trên đại lộ trung tâm, tinh kỳ phấp phới, Hồ Thành Vũ vẫn còn mặc trang phục thường ngày, vung roi giục ngựa lao nhanh, sắc mặt cực kỳ vội vàng.
Theo sau là quân sư Nguyễn Minh, Đại thống lĩnh Phùng Quân Hưng, thân vệ Đô Tào, Đô Tổng… cùng với hơn hai ngàn thiết kỵ.
- Hồ Gia Thiết Kỵ…
Nhìn thấy tình cảnh này, sắc mặt Nguyễn Phúc Quang tái nhợt, vẻ mặt không cách nào tin được.
Không đến mức đó chứ, hắn nghe qua Hồ Thành Vũ nuông chiều nhi tử, nhưng vừa nghe tin con bị đánh, liền dẫn theo Hồ Gia Thiết Kỵ chạy tới, ngay cả quần áo chỉnh tề cũng không kịp thay?
Thư sinh cũng ngước nhìn mấy ngàn thiết kỵ từ xa xa lao nhanh tới, thần sắc có chút ngưng trọng.
Về phần thê tử của hắn, lúc này đã sợ đến mức thân thể run cầm cập, trốn đến sau lưng trượng phu.
- Ha ha ha, phụ thân ta tới, tiểu tử, phụ thân của ta tới, còn dẫn theo Hồ Gia Thiết Kỵ, ngươi chết chắc rồi…
Hồ Thành Nhân đang nằm dưới đất đột nhiên kích động rống to, nhìn Nguyễn Phúc Quang cười ha hả, làm khuôn mặt càng thêm xấu xí.
Sau đó hắn nhìn về phía nữ tử sau lưng thư sinh, trong mắt tràn ngập vẻ dâm tiện.
- Mỹ nữ, đừng sợ, đêm nay bản công tử sẽ để nàng sướng đến không ngậm miệng được, ha ha ha…
- Phu quân…
Nữ tử run rẩy nắm lấy tay trượng phu.
Sắc mặt của thư sinh trầm xuống, trong mắt lấp lóe hàn quang, nhẹ vỗ tay thê tử an ủi.
Nói thật, lúc này trong lòng hắn cũng hơi lo lắng, bất quá nghĩ tới lời dự ngôn của ân sư, hắn liền an tâm lại.
Lúc này đội thiết kỵ đã tới gần, Hồ Thành Nhân cố nhịn đau đứng dậy, chạy về phía Hồ Thành Vũ, nước mắt nước mũi chảy ròng nói.
- Phụ thân cứu con, nhi tử bị người ức hiếp, tiểu tử kia không coi ai ra gì, còn mắng con là súc sinh…
Nhưng hắn còn chưa nói hết câu, hai mắt vốn bị đánh bầm tím, híp lại thành cái khe, lúc này lại mở to hết cỡ, trong mắt đầy vẻ không thể tin nổi.
Bởi vì thiết kỵ không dừng lại!
Đăng bởi | ThienVucThanhChu |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 9 |