Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đứng tại trên bàn dựng thẳng ngón giữa!

Phiên bản Dịch · 1418 chữ

Bright dùng giọng điệu đầy cổ vũ để giúp Uru lấy lại tinh thần, mở ra cánh cửa giáo đường, bắt đầu một ngày mới.

Như thường lệ, ngoài cửa đã sớm tụ tập một đám người đói bụng, chờ đợi từ lâu. Khi cánh cửa giáo đường vừa hé mở, bọn họ lập tức lao vào như cương thi sống dậy. Chỉ khác ở chỗ, những người này chẳng có sức mạnh gì đáng kể, trên đường lao tới cứ như sắp gục ngã bất cứ lúc nào.

Thấy cảnh tượng ấy, Uru nhịn không được nhíu mày, lầm bầm trong miệng: “Thực sự là quỷ đói đầu thai,” rồi nhanh chóng né sang một bên, để mặc đám người kia ùa vào bên trong tranh nhau chén cháo cứu tế.

Cháo này dĩ nhiên không phải Uru nấu. Hai ngày nay hắn bận rộn vô số việc, nào là giết người, chôn xác, rồi còn phải chặt ngón tay – lấy đâu thời gian mà lo chuyện bếp núc. Mấy thứ cứu tế này đều do giáo đường nhờ các tín đồ phụ trách. Nói là nhờ, nhưng thực tế chẳng phải trả công đồng nào, phần lớn đều giao cho các tiểu địa chủ theo tín ngưỡng Rhine thần giáo trong vùng lo liệu.

Những tiểu địa chủ này sẽ sai người hầu nấu sẵn cháo từ đêm hôm trước, sáng sớm hôm sau mang đến, lấy danh nghĩa Rhine giáo hội mà phân phát cho dân nghèo.

Bright nghe xong, không khỏi thắc mắc: “Những tiểu địa chủ đó tốt bụng vậy sao? Không lấy tiền à?”

“Bọn hắn còn dám đòi tiền gì nữa?” Uru hừ lạnh, giọng đầy khinh thường, “Ta đã bán cho bọn hắn số lương thực được phát xuống với giá rẻ mạt. Chỉ cần bán ra, bọn hắn đã lời to. Kiếm lời nhiều như vậy, chẳng lẽ còn keo kiệt chút cháo này?”

Nghe Uru giải thích, Bright gật đầu, ra dấu đã hiểu sự tình.

Phảng phất như Rhine thần giáo ban đầu mang theo sơ tâm tốt đẹp, nhưng bởi vì đã mất đi sự kiểm soát đối với tầng lớp dưới của giáo đường, mọi chuyện mới trở nên hỗn loạn như thế này.

Tuy nhiên, dựa vào sự hiểu biết của Bright về Rhine thần giáo, cộng với bức thư của Luigi gửi cho vị chủ giáo đại nhân kia, thì rõ ràng, tầng lớp cao cấp của Rhine giáo hội chắc chắn biết rất rõ tình hình.

Dù sao, đây là một thế giới tây huyễn nơi sức mạnh siêu phàm tồn tại, các đại thần giáo lại không kiểm soát được tầng dưới? Làm sao có chuyện đó được.

Thấy Bright đột nhiên hỏi đến vấn đề này, Uru lập tức khẩn trương, giọng hơi run:

“Ách... Visas đại nhân, ngài là đang bất mãn với tình hình này sao?”

Bất mãn?

Tất nhiên là bất mãn.

Dù trong game, nạn đói này chỉ là một phần của bối cảnh kịch bản, nhưng bây giờ nó lại là một tai nạn thực sự. Với tư cách là người thừa kế tư tưởng chủ nghĩa xã hội chính thống, nhìn đám người chen chúc trong giáo đường, sắp chết đói vì không chỉ thiên tai mà còn cả nhân họa, hắn làm sao có thể vui vẻ được?

Nhưng hắn không thể để lộ cảm xúc này ra ngoài. Dù sao, hiện tại hắn chính là Visas. Thân phận này không cho phép hắn biểu hiện những cảm xúc không phù hợp, chẳng hạn như thương hại.

“Không có gì bất mãn cả.” Hắn chỉ có thể bình thản trả lời, “Chỉ là cảm thấy có chút kỳ quái.”

“Kỳ quái?”

“Đúng vậy,” Bright đáp, “Vị trí hiện tại quá thấp, ta nhìn không thấy được rõ ràng. Ngươi nâng ta lên cao một chút.”

Uru thoáng sững sờ, sau đó bản năng cúi đầu nhìn tay trái của mình. Không, không đúng, đây là Visas đại nhân!

“Ngài... muốn ta nâng ngài lên cao?” Uru ngập ngừng hỏi, cảm thấy hơi mơ hồ, “Ta nên... làm thế nào?”

Bright lập tức bực mình, giọng trầm xuống:

“Ngươi hỏi câu này không khỏi khiến ta nghi ngờ liệu ngươi có đủ tư cách làm môn đồ của ta hay không! Ngươi không hiểu tiếng người à? Ta bảo ngươi nâng cao lên, nâng cao lên, nâng cao lên! Nghe rõ chưa?”

Thấy Bright dường như mất kiên nhẫn, Uru không dám chậm trễ. Hắn vội vàng giơ tay trái lên.

“Như thế này... được chưa?”

“Cao hơn nữa! Hiện tại ta còn chưa nhìn rõ,” Bright thản nhiên đáp.

Không còn cách nào khác, Uru đành phải giơ tay cao hơn, gần như thẳng đứng lên trời.

“Vậy... thế này có được không?”

“Độ cao thì đủ rồi, nhưng ngươi giơ cả bàn tay lên làm gì? Ngăn cả tầm mắt của ta.” Bright lạnh lùng nói, “Hạ các ngón khác xuống, chỉ chừa lại một ngón.”

Uru lúng túng, nhưng vẫn nghe lời, thu lại bốn ngón tay khác, chỉ giữ lại ngón giữa.

Lúc này, tầm mắt của Bright cuối cùng cũng rộng mở. Thực ra hắn hoàn toàn có thể dùng sức mạnh của mình để hạ các ngón tay khác, nhưng làm như vậy có thể khiến Uru tưởng rằng cơ thể mình bị mất kiểm soát, càng thêm khẩn trương.

Uru lúc này chắc chắn đã nghĩ rằng sức mạnh của Bright bị giới hạn trong ngón giữa đang giơ lên cao.

Tuy nhiên, Bright bảo Uru nâng mình cao hơn không phải chỉ để đùa giỡn, mà thực sự là để quan sát tình hình.

Hắn trước tiên nhìn lướt qua bên trong giáo đường, số lượng nạn dân hôm nay dường như chỉ bằng một nửa so với hai ngày trước. Điều này không phải vì mọi người đột nhiên không còn đói bụng, mà bởi vì nửa còn lại đã không thể đến đây được.

Nguyên nhân?

Bright chuyển ánh mắt ra phía ngoài giáo đường. Nhưng vẫn không thấy rõ do bị bức tường che khuất.

“Cao thêm chút nữa,” hắn ra lệnh.

Cao hơn nữa?

Uru nhất thời lúng túng, cảm giác bản thân đã giơ tay đến đỉnh giới hạn. Nếu muốn cao hơn, hắn chỉ có thể nhón chân, mà dù vậy thì chắc cũng không cải thiện được bao nhiêu.

Dẫu vậy, Uru không dám nói ra. Vừa rồi Bright đã tỏ ra không kiên nhẫn, nếu ngay cả việc nhỏ này cũng không làm được, hắn sẽ trở thành một môn đồ quá vô dụng.

Không có cách nào khác, Uru chỉ đành tự nghĩ cách nâng thêm.

Chốc lát sau, Bright rốt cuộc đã nhìn thấy rõ quang cảnh bên ngoài giáo đường.

Đúng như hắn dự đoán, các con đường xung quanh giáo đường đều xuất hiện nhiều kỵ sĩ Rhine giáo hội. Bọn chúng đang kiểm tra từng người đi qua, những ai có biểu hiện đáng nghi đều bị xô vào góc tường, buộc phải ngồi xổm.

Phản ứng của Rhine giáo hội thật nhanh nhẹn.

Chắc hẳn ngay khi phát hiện thi thể của Luigi và Roger vào tối qua, vị kỵ sĩ trưởng kia đã lập tức liên lạc với cấp trên. Chỉ trong nửa buổi tối, giáo đường nhỏ bé này đã xuất hiện thêm nhiều kỵ sĩ được điều từ nơi khác đến. Không chỉ có kỵ sĩ, còn có cả những người mặc giáp bố, hẳn là gia phó của các địa chủ trong vùng bị trưng dụng.

Rõ ràng, họ tin rằng Bright vẫn còn ở trong trấn nhỏ này và quyết tâm không để hắn rời đi.

Nhưng điều đó không thành vấn đề. Tất cả đều nằm trong kế hoạch của Bright. Chỉ là kế hoạch vẫn chưa đạt đến cao trào. Hắn muốn tạo nên một sự náo loạn lớn hơn, buộc vị chủ giáo đại nhân phải đích thân xuất hiện. Dù sao, ánh mắt của hắn vẫn đang đặt ở đây.

Khi Bright đang cân nhắc bước tiếp theo, Uru phía dưới nơm nớp lo sợ lên tiếng:

“Visas đại nhân, mặc dù ta thật sự không muốn làm phiền ngài vào lúc này, nhưng... ta cảm thấy việc ta đứng trên mặt bàn, hướng về tất cả nạn dân dựng thẳng ngón giữa, có phải có chút... quá gây chú ý không?”

Bạn đang đọc Ai Đem Thi Thể Của Ta Giấu Rồi! (Dịch) của Hữu Yêu Nhãn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tnbexe
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.