Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quan Tài Tử

Phiên bản Dịch · 1241 chữ

"Ngươi... ngươi... ngươi cứ đợi ở đây, ta sẽ lập tức tìm Lâm Mộng Nhi!" Lâm Bình nói một cách lúng túng, rồi vội vàng lùi lại, bỗng quay người sau đó chạy đi.

Nhậm Bình An đứng yên tại chỗ, không hề bước vào thôn.

Lâm Bình vừa đi, Lâm Đông liền đến, rõ ràng là để ngăn chặn Nhậm Bình An không cho vào thôn.

Sau một hồi chờ đợi, bầu trời đã hoàn toàn tối sầm, lúc này vẻ mặt Nhậm Bình An cũng trở nên nghiêm trọng hơn. Hắn ta bắt đầu mất kiên nhẫn.

"Tìm người mất nhiều thời gian như vậy à? Nếu không tìm được, ta sẽ tự mình vào thôn!" Nhậm Bình An nói một cách tức giận. Hắn hiện tại rất lo lắng cho Lâm Mộng Nhi.

Khi Nhậm Bình An vừa dứt lời, ô ô ~~~ tiếng gió âm u bắt đầu thổi mạnh, làm cho cây cỏ xung quanh nghiêng ngả, tạo cảm giác bất an cho mọi người xung quanh.

Lâm Đông thấy thế, trong lòng cũng là cực kì sợ hãi

"Nhanh lên, Nhậm Bình An sắp vào thôn rồi, nhanh lên!" Lâm Đông hét lớn.

Trong thôn không lớn lắm, lại vào lúc ban đêm rất yên tĩnh, khiến cho tiếng hét của Lâm Đông thu hút không ít người tới.

"Nhậm Bình An , ngươi định làm gì? Ngươi đã nói là không vào thôn mà? Hôm nay ngươi lại đến lần thứ hai!"

Một số người bắt đầu chỉ trích Nhậm Bình An , vì trước đây Lâm lão gia tử cùng với thôn dân đã có thỏa thuận, Nhậm Bình An ,kẻ xui xẻo này, không được phép vào thôn.

"Ta chỉ muốn tìm muội muội mình, nàng đi ra từ buổi chiều mà giờ vẫn chưa trở về. Nếu không tìm thấy nàng, ta nhất định sẽ không rời đi.

"Lâm Bình nói sẽ giúp ta tìm, nhưng giờ đã lâu như vậy mà vẫn chưa thấy tăm hơi, cũng không đưa muội muội ta về, ta sẽ tự mình vào thôn."

"Có nhiều người như vậy, ai sẽ cho ngươi vào?" một người cười nhạo.

Nhậm Bình An cười lạnh: "Thôn không chỉ có một con đường này, các ngươi có thể ngăn ta một lúc, nhưng không thể ngăn mãi. Nếu ta muốn vào, bất cứ lúc nào cũng có thể."

Tiếng gió âm u càng thổi càng to, nghe như tiếng khóc của ai đó.

Nhìn thấy thái độ của Nhậm Bình An , mọi người trong lòng đều cảm thấy sợ hãi.

Ban đầu chỉ có Lâm Đông sợ hãi, nhưng giờ đây tất cả mọi người đều sợ.

Thời gian trôi qua, ánh mắt mọi người nhìn Nhậm Bình An trở nên có chút bất thiện.

"Ta là quan tài tử đó nha, rất là xui xẻo, các ngươi muốn đụng vào ta sao?" Nhậm Bình An liếc mắt đã nhìn thấy ý đồ của họ.

Ngay khi lời này được nói ra, mọi người đều lùi lại vài bước.

Đồng thời, càng nhiều người dân thôn tụ tập lại nơi này.

Nhậm Bình An tiếp tục nói: "Nghe nói, trong vài ngày tới tiên sư sẽ đến tuyển chọn đệ tử. Mọi người nghĩ kĩ một chút nha, nếu là không may, nguyên bản có thể tiến vào tiên môn, sau đó liền không có khả năng gia nhập tiên môn!”

Nghe lời này, sắc mặt mọi người đều có vẻ lo lắng.

Ai mà không hy vọng con cái mình có thể gia nhập tiên môn?

Dù cơ hội có xa vời, nhưng biết đâu được cơ chứ?

"Bình An, ngươi đừng nóng vội, việc tìm người không phải một mình ngươi có thể làm. Chúng ta cùng là người trong một thôn, sao có thể khoanh tay đứng nhìn khi gặp chuyện như vậy?"

"Đúng vậy, chúng ta sẽ giúp ngươi tìm. Với sự giúp đỡ của mọi người, chắc chắn sẽ nhanh chóng tìm thấy Lâm Mộng Nhi."

Mọi người trong thôn đã đồng lòng giúp đỡ, thà rằng giúp Bình An còn hơn là gây ra xui xẻo.

Nhờ có sự giúp đỡ của mọi người, Lâm Mộng Nhi rất nhanh đã được tìm thấy.

Khi Bình An nhìn thấy Lâm Mộng Nhi, sắc mặt hắn không khỏi trở nên có chút ảm đạm.

Đôi mắt của Lâm Mộng Nhi hơi sưng đỏ, dường như nàng đã khóc rất nhiều, khuôn mặt cũng hơi sưng lên, giống như bị người khác đánh vậy.

"Ca!" giọng nói của nàng tràn đầy ủy khuất.

Lâm Mộng Nhi nước mắt rưng rưng chạy đến bên người Nhậm Bình An, đưa một tay ôm lấy hắn .

“Đi, chúng ta về nhà!” Nhậm Bình An sờ lên đầu nhỏ của nàng, sau đó dùng tay giúp nàng lau lau nước mắt ở trên mặt.

Thời khắc này trong lòng Nhậm Bình An tràn đầy hối hận cùng đau lòng.

Hắn nắm tay nàng, quay người chuẩn bị rời đi, nhưng bỗng nhiên một tiếng la hét chói tai vang lên từ đám đông vang lên: "Lâm lão đầu đã chết, còn giữ hắn ở trong thôn làm gì?"

Thanh âm này có chút khó nghe, chính là Đại bá mẫu của Lâm Mộng Nhi!

Trong đám người bước tới một nữ nhân dáng dấp xấu xí, xem xét chính là tướng người cay nghiệt

Về phần làm thế nào có thể tìm thấyLâm Mộng Nhi, trong lòng Nhậm Bình An đã có vài phần đoán ra.

Khẳng định dưới áp lực của những người trong thôn, Đại bá mẫu của Lâm Mộng Nhi mới thả nàng đi, như bây giờ cũng là không muốn để cho Nhậm Bình An tốt hơn.

Hoặc có thể ả ta muốn đuổi Bình An đi để lấy được bảo vật tiên gia từ tay Lâm Mộng Nhi.

"Tiên sư sắp đến, ta khuyên mọi người nên tỉnh táo một chút. Nếu các ngươi tỉnh táo, ta cũng sẽ tỉnh táo. Nếu các ngươi không tỉnh táo, thì không còn ý nghĩa gì nữa, ta cũng là người dễ xúc động." Bình An nói một cách uy hiếp mà không hề khách sáo.

Nói xong, ánh mắt nhìn về phía phụ nhân xấu xí trong đám người kia, sau đó nói với nàng:“Đại bá mẫu, tiên sư đều sắp tới, ngươi liền không sợ sao?

Ta nhớ lão nhân gia từng nói, Lâm Nhị Bá trước kia suýt chút nữa bị ngươi hành hạ đến chết. Chẳng lẽ, ngươi không lo lắng rằng lần này tiên sứ tiến tới chính là hắn sao?"

Nói xong, Bình An không còn muốn nhìn phản ứng của mọi người, kéo Lâm Mộng Nhi rời đi.

Đám người đứng ở cửa thôn , đều nhao nhao rời xa phụ nhân kia, hiển nhiên là không muốn dính líu quan hệ tới nàng , dù sao người trong thôn đều biết, trước đây Lâm Thư Hành suýt chút nữa đã bị nữ nhân này hành hạ đến chết.

Nữ nhân bị mọi người xa lánh, bây giờ trên mặt xám lại như gan heo, sắc mặt hết sức khó coi.

Đoán chừng những đêm trước khi tiên sư tới, nàng thật sự không ngủ ngon giấc.

Bóng lưng Nhậm Bình An cùng Lâm Mộng Nhi dần dần biến mất, đám người lúc này mới thở dài một hơi.

Bạn đang đọc Âm Tiên ( Bản Dịch ) của Giang Moc Tich
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nhantam2e
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.