"Tâm linh ma pháp" (2)
Tamamo Yoshimi không thèm để ý người xung quanh lớn tiếng nói chuyện, khiến Seino Rin nhíu mày.
"Sai." Watanabe Toru nói, "A, hai môn."
Tamamo Yoshimi bán tín bán nghi: "Thật hay giả vậy? Cậu sẽ không cố ý sửa đáp án sai thành đúng, để tôi tràn đầy tự tin đi thi chứ?"
"Bạn học Tamamo, tôi sinh ra ở một thôn nhỏ thuộc tỉnh Iwate, nơi đó xe buýt hai tiếng mới có một chuyến, không có trung tâm mua sắm, không có cửa hàng tiện lợi, ngay cả máy bán hàng tự động cũng không có, người trong thôn chưa từng uống cà phê, thang máy chỉ tồn tại trong TV, tín hiệu di động có hay không phải xem vận may.
Tôi từ nhà đi đến Tokyo cách 500 km, phải mất ròng rã sáu giờ, chính là vì học tập, cho nên, tôi tuyệt đối sẽ không gian dối trong thành tích học tập."
Tamamo Yoshimi ngơ ngác nhìn Watanabe Toru một hồi lâu.
"Lại còn có nơi nghèo như vậy?"
"..." Watanabe Toru đưa bài thi cho cô, "Bạn học Tamamo, cậu không cảm thấy bài thi này rất quen mắt sao?"
Tamamo Yoshimi gật đầu: "Rất nhiều đề đã gặp qua những đề tương tự trên đề cương, làm rất thuận lợi."
"... Đây là bài thi tiếng Anh và Lịch sử của kỳ thi tháng."
"Hả?" Tamamo Yoshimi khó có thể tin nhìn cậu.
Watanabe Toru trịnh trọng nói: "Bạn học Tamamo, thi lại đối với cậu mà nói, đã là chuyện nhỏ như con thỏ."
"Chuyện gì cơ?"
"Tóm lại là rất dễ dàng, chắc chắn có thể lấy được B."
"Thật sao?!"
"Thật sự!"
"Nhưng... Tôi đã làm đề thi tháng rồi, điều này không thể chứng minh cái gì chứ?"
"Cậu hoàn toàn không nhớ rõ đúng không? Vậy tương đương với một bài thi mới."
"Nhưng mà, bên trên có rất nhiều đề có cách giải hoàn toàn giống với đề cương, Lịch sử thậm chí còn có cả đề gốc."
"Đó là đương nhiên." Watanabe Toru cười rộ lên, "Tôi dựa theo sở thích ra đề của giáo viên để soạn đề cương, cậu cảm thấy càng nhiều đề trùng lặp, vậy lúc thi lại cậu càng làm được nhiều."
Hai người nhìn nhau.
Tamamo Yoshimi chớp chớp đôi mắt hai mí xinh đẹp của mình, Watanabe Toru phát hiện khóe mắt cô có một chút lấp lánh, cũng không biết là thứ gì.
Cậu đoán có lẽ là phấn mắt.
"Tôi..." Cô chỉ vào chính mình, "Hoàn toàn không có vấn đề gì?"
"Không."
"Hả?"
"Cậu phải chú ý, lỡ như làm đúng hết, giáo viên sẽ nghi ngờ cậu gian lận."
"Vậy, vậy phải làm sao bây giờ?"
Watanabe Toru giơ tay phải lên cao như trong lớp học, cao giọng nói: "Thưa thầy, cho em xin thêm một đề nữa ạ."
"Xin thêm một đề nữa?" Tamamo Yoshimi sửng sốt, sau đó cười đến chảy cả nước mắt: "Thú vị quá! A ha ha ~~ "
Một lúc lâu sau, cô dùng tư thế vô cùng đáng yêu lau nước mắt: "Chàng trai à, nếu tôi lấy được hai điểm A, sẽ mời cậu ăn cơm, tôi mời khách ~ "
"Ừm ——" Watanabe Toru ra vẻ suy tư: "Có hạn mức không?"
"Trong vòng một ngàn yên."
"A, xem ra có thể ăn một bữa ngon, tôi phải tra cứu một chút, tối nay sẽ cho cậu câu trả lời."
Tamamo Yoshimi cảm thấy rất buồn cười: "Một ngàn yên mà thôi, có thể ăn món gì ngon? Rốt cuộc cậu nghèo đến mức nào vậy? Không phải cậu chỉ ăn cơm hộp giảm giá ở siêu thị thôi chứ? Vậy mà cậu còn tiêu mười lăm vạn... Ừm... Nhưng cậu chắc chắn tôi có thể lấy được hai điểm A sao?"
Watanabe Toru nhún vai: "Tôi rất tự tin vào bản thân mình. Ngày mai cố lên."
Cậu thật sự nghi ngờ cô, ở một nơi nào đó, vào một thời điểm nào đó, đã lỡ miệng nói ra chuyện giao dịch.
Sau khi Tamamo Yoshimi trở về, Koizumi Aona đi vào phòng sinh hoạt câu lạc bộ, hỏi thăm tình hình của hai người.
Cô hỏi Seino Rin trước: "Bạn học Kawabe không có vấn đề gì chứ?"
"Vâng, những kiến thức cần nhớ đều đã nhớ kỹ, chỉ cần phát huy bình thường, hẳn là có thể lấy được C hoặc B."
"Không hổ là bạn học Seino." Cô Koizumi khen ngợi một câu, "Watanabe, bạn học Tamamo thế nào rồi?"
"Phát huy bình thường, B hoặc A."
Cô Koizumi có chút kinh ngạc hỏi: "Có thể lấy được A sao?"
Trường cấp ba Kamikawa dựa theo độ lệch chuẩn để xếp loại, 70 đến 80 là A - độ lệch chuẩn cao nhất là 80.
Người ở mức này, trường đại học mục tiêu thường là những trường danh tiếng hàng đầu như Đại học Tokyo, Đại học Keio, Đại học Kyoto, Đại học Sophia, Đại học Waseda, hơn nữa còn có thể vào được những ngành học "hot" như Y khoa.
Điểm Toán và Lịch sử trong bài kiểm tra tháng của Tamamo Yoshimi là F, độ lệch chuẩn từ 30 đến 45 - độ lệch chuẩn thấp nhất là 25.
Mới có năm ngày, đã có thể nâng cao độ lệch chuẩn lên khoảng 40, cho dù nội dung học tập rất ít, cũng là một chuyện khiến người ta vô cùng kinh ngạc.
"Nếu tôi đủ giỏi, hai điểm A cũng có khả năng."
"Hả?" Cô Koizumi vẻ mặt nghi hoặc.
Watanabe Toru giải thích: "Tôi đã cho cô ấy đề cương, còn thi triển ma pháp tâm linh trong thời gian ngắn, nhưng cô yên tâm, những kiến thức quan trọng tôi cũng đã giúp cô ấy nhớ kỹ."
"Đề cương? Ma pháp tâm linh?"
Watanabe Toru theo bản năng chờ đợi Seino Rin vạch trần.
Nhưng mà thanh âm trong trẻo lạnh lùng, tràn ngập tự tin cùng trào phúng kia không có vang lên, chỉ có tiếng lật sách sột soạt.
Cậu nói: "Giải thích thì phiền phức lắm, tóm lại nhiệm vụ mà cô giao đã hoàn thành viên mãn, từ tuần sau tôi có thể về sớm rồi chứ? Nếu không đi làm thêm, ông chủ sẽ đuổi việc tôi mất."
"Tuần này làm phiền cậu rồi. Làm thêm thì được, nhưng phải chú ý sức khỏe, không được thức khuya. Ở một mình, bữa sáng và bữa tối cũng phải nhớ ăn uống đầy đủ." Koizumi Aona dặn dò.
"Cô Koizumi, tương lai cô nhất định sẽ trở thành một người vợ và người mẹ ưu tú."
"Nói chuyện với giáo viên kiểu gì vậy!"
Koizumi Aona cầm lấy cuốn sách bìa cứng trước mặt Watanabe Toru, nhẹ nhàng vỗ lên đầu cậu.
"Đau quá, cô ơi."
"Đừng có giả vờ!" Koizumi Aona cười rộ lên: "Lúc về nhà nhớ chú ý an toàn, cô đi trước đây."
Đăng bởi | BachDa |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt đọc | 2 |