Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không tiễn (2)

Phiên bản Dịch · 1046 chữ

Ghi chép xong, Trần Ngôn nhìn những dòng chữ trên sổ, bất giác bật cười: Hồi đi học mà mình chịu khó tìm hiểu con gái như vậy thì chắc giờ đã không còn FA rồi!

Đúng là, mình sinh ra để chơi game mà!

Gập sổ lại, Trần Ngôn dọn dẹp qua loa, rồi lên giường đi ngủ, lòng tràn ngập hy vọng về tương lai.

[Độ hảo cảm của Dư Xảo Xảo: 4] (Ăn +1)

[Giá trị tài sản của người chơi: 269] (Mời ăn +269)

Đêm xuống yên ả.

Sáng hôm sau.

Dư Xảo Xảo vừa thức dậy rửa mặt đã nhận được cuộc gọi của Trần Ngôn.

Cô bắt máy.

Đầu dây bên kia vang lên giọng Trần Ngôn: “Xảo Xảo, ra cửa hàng tiện lợi, anh mời em ăn sáng.”

Dư Xảo Xảo: “...”

Sao lại có cảm giác mình bị bao nuôi thế này!

Dư Xảo Xảo nuốt nước bọt, nói: “Không, em không đi đâu. Lát nữa phải đi học.”

Cô nghĩ Trần Ngôn sẽ lại dùng “chiêu bài bá đạo” kia.

Nhưng kỳ lạ là lần này Trần Ngôn chỉ “ừ” một tiếng: “Ừ. Vậy em nhớ ăn sáng nhé.”

Nói rồi, anh cúp máy luôn, chẳng chào hỏi gì cả.

Dư Xảo Xảo ngơ ngác tiếp tục rửa mặt.

Buổi trưa, tan học.

Vừa bước ra khỏi lớp, Dư Xảo Xảo lại nhận được điện thoại của Trần Ngôn: “A lô, Xảo Xảo, đi ăn trưa không?”

Dư Xảo Xảo: “...”

“Em ăn cùng bạn rồi.”

Trần Ngôn: “Ừ. Vậy em ăn ngon miệng nhé.”

“Tút… tút… tút…”

Buổi tối, học xong, Dư Xảo Xảo mua hai cái bánh bao thịt nóng hổi ở ven đường, vừa đi vừa ăn ngon lành.

Giọng nói của Trần Ngôn lại vang lên: “A lô, Xảo Xảo, ăn tối không?”

Dư Xảo Xảo mệt mỏi hỏi: “Trần Ngôn, nhà anh mở nhà hàng à? Sao ngày nào anh cũng rủ em đi ăn vậy?”

Trần Ngôn nói: “À… Không mời em ăn cũng được, vậy em thích gì, anh mua cho.”

Dư Xảo Xảo khựng lại.

Vẻ mặt cô lộ rõ sự suy tư.

Một lúc sau, cô nhỏ giọng nhưng nghiêm túc hỏi: “Trần Ngôn, anh có thể nói cho em biết anh rốt cuộc muốn làm gì không…?”

Trần Ngôn giả vờ ngạc nhiên: “Em không nhận ra à? Anh đang theo đuổi em đấy!”

Dư Xảo Xảo “á” lên một tiếng, ngạc nhiên.

Đây mà gọi là theo đuổi à?

Trần Ngôn ho khan một tiếng, nói bằng giọng điệu sâu sắc tình cảm chân thành: “Xảo Xảo, thật ra, từ lần đầu tiên gặp em, anh đã yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên.”

“Anh đã đi qua rất nhiều con đường, đi qua rất nhiều cây cầu, nhìn thấy rất nhiều áng mây, uống rất nhiều loại rượu, nhưng chỉ yêu em từ cái nhìn đầu tiên.”

Dư Xảo Xảo đứng hình, mặt mày ngượng ngùng.

Trần Ngôn tiếp tục nói bằng giọng điệu sến súa: “Vừa nhìn vào mắt em, anh đã chìm đắm trong đó, anh thích đôi má ửng hồng của em, thích vẻ đẹp thanh thuần, giản dị của em, thích em… thích… khụ khụ, đợi chút, anh quên mất từ rồi, để anh xem lại.”

Trên đầu Dư Xảo Xảo từ từ hiện lên dấu chấm hỏi.

Rồi, đầu dây bên kia vang lên giọng đọc đều đều, không chút cảm xúc của Trần Ngôn.

“À, anh thấy cuối giấc mơ là em, từ nay về sau trời quang mây tạnh, em là tất cả khát khao và ảo tưởng của anh.”

“Anh muốn ngắm mưa trong phòng, ngắm kiến bò trên sườn đồi, ngắm bướm yêu đương, ngắm nhện giăng tơ, ngắm nước chảy, ngắm thuyền trôi, ngắm mây bay, ngắm thác đổ, và… ngắm em.”

“Hết lời tỏ tình rồi. Giờ thì em tin anh đang theo đuổi em chưa?”

Lời tỏ tình của Trần Ngôn lúc đầu còn nghe được, nhưng sau khi quên từ thì anh bắt đầu đọc như trả bài, chẳng có chút thành ý nào, cứ như đang làm cho xong chuyện, khiến Dư Xảo Xảo suýt bật cười.

Nhưng cô vẫn nói: “Không được đâu, Trần Ngôn.”

Cô nghiêm túc nói: “Dù anh đang đùa hay nghiêm túc, em vẫn muốn nói rằng, hoàn cảnh của em rất đặc biệt, em không có thời gian yêu đương, nên làm ơn đừng làm phiền em nữa. Cảm ơn anh.”

Nói rồi, cô cúp máy.

Sau khi cúp máy, Dư Xảo Xảo suy nghĩ một chút, rồi mở Wechat của Trần Ngôn, block anh ta.

Cô định đợi vài hôm, khi Trần Ngôn đã nguôi ngoai, cô sẽ xóa anh ta.

Xóa ngay bây giờ, sợ anh ta làm điều gì đó dại dột.

Lời tỏ tình bất ngờ của Trần Ngôn khiến cô có chút xao động.

Nhưng hiện tại, cô thật sự không muốn yêu đương.

Chuyện hôm nay đối với cô chỉ là một nốt nhạc nhỏ trong cuộc đời, rồi sẽ qua đi và bị lãng quên.

Còn Trần Ngôn, chắc chắn chỉ là một người khách lạ lướt qua cuộc đời cô…

Cô có cuộc sống của riêng mình.

Và trong cuộc sống đó, không có chỗ cho Trần Ngôn.

Lúc này, ở nhà, Trần Ngôn đã lường trước được tất cả.

Anh cười, ghi lại vài dòng vào sổ, rồi mở Wechat, gửi một tin nhắn…

Chơi game thì phải lưu game thường xuyên… mà game đời thực cũng cần phải lưu lại hậu chiêu.

Thí nghiệm thành công, mai có tăng cường độ.

Độ hảo cảm của Dư Xảo Xảo: 1

[Giá trị tài sản của người chơi: 269]

Sáng hôm sau, Dư Xảo Xảo cùng nhóm bạn cùng phòng ríu rít xuống lầu.

Vừa ra khỏi ký túc xá, cô nàng khựng lại.

Bởi vì Trần Ngôn, trong bộ dạng có phần luộm thuộm, tay ôm bó hoa hồng đỏ rực 99 bông, đang đứng đợi dưới lầu.

Bó hoa to gần bằng nửa người cô, rực rỡ, chói lọi, khiến người ta không khỏi chú ý. Nhưng Dư Xảo Xảo chẳng mảy may vui vẻ.

Bạn đang đọc Bạn Gái Ảo Của Ta (Dịch) của Tác giả: Thường Thế
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi H.vân_hy
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 33

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.