Thiết Bố Sam, Ngạnh Khí Công!
Nghĩ tới đây, Lâm Dục khẽ gật đầu, nói: "Yêu cầu này ta có thể chấp nhận, có điều muốn trở thành Võ Sư, thì cần phải thông qua khảo thí thực lực do Võ Sư khác phụ trách, nếu như thông qua thì chào mừng ngươi gia nhập võ quán chúng ta."
"Không thành vấn đề." Tần Hạo gật đầu đáp ứng. Hắn sở dĩ đưa ra yêu cầu này, dĩ nhiên là vì muốn có người đến hỗ trợ hắn tu luyện Kim Chung Tráo cửa thứ sáu. Nếu như có võ giả nhất lưu hoặc là Võ giả Hậu Thiên phối hợp, vậy tốc độ tu luyện Kim Chung Tráo cửa thứ sáu của hắn sẽ gia tăng thật nhiều!
"Tốt, ta lập tức triệu tập một tên Võ Sư khác tới ngay." Lâm Dục lúc này đứng dậy sai người đi thông tri.
Tại đạo tràng ở trung tâm võ quán Thiên Nguyên, từng tên võ giả tụ tập lại, hiếu kỳ đưa mắt nhìn về phía Tần Hạo đang đứng trong sân.
"Nghe nói có người muốn trở thành kí danh Võ Sư của võ quán Thiên Nguyên chúng ta đấy?"
"Không lẽ là vị hòa thượng kia. Thật trẻ tuổi a, hắn thật sự có thực lực đảm nhiệm chức Võ Sư sao?"
Những võ giả này đều là người đến võ quán Thiên Nguyên tập võ, nghe nói có Võ Sư mới gia nhập, cho nên bọn họ dĩ nhiên tụ tập lại chỗ này.
"Hả? Người muốn gia nhập võ quán Thiên Nguyên chúng ta chính là hắn sao? Một tên tiểu hòa thượng ư?" Lúc này bất chợt có một tràng cười vang lên từ nơi cửa vào. Một tên tráng hán làn da ngăm đen, thân cao gần một mét chín nhanh chân tiến vào đạo tràng võ quán.
"Là Miêu Nguy Võ Sư." Rất nhiều võ giả nhìn thấy người này liền vô cùng cung kính chào hỏi.
Vị tráng hán cao lớn này tên là Miêu Nguy, thực lực cũng thuộc hàng cực mạnh trong hơn mười vị Võ Sư thường trú tại võ quán!
"Hi vọng đừng để chúng ta đi một chuyến uổng công." Các Võ Sư còn lại cũng đều lần lượt tới, đưa mắt đánh giá Tần Hạo.
"Có thể nhìn thấy võ giả Hậu Thiên tiến hành chiến đấu!" Mỗi tên võ giả ở đây đều cảm thấy vô cùng hưng phấn. Bất kỳ Võ Sư mới nào gia nhập võ quán cũng đều phải tiến hành khảo hạch, giao thủ cùng Võ Sư khác. Việc này dĩ nhiên làm cho bọn hắn không kịp chờ đợi muốn được kiến thức sức mạnh của các vị cao thủ Võ Sư.
Tần Hạo liếc nhìn quanh một vòng. Mấy tên Võ Sư Hậu Thiên cảnh đều đang nhìn chằm chằm vào hắn, có vẻ là đang hoài nghi bản thân phải chăng có tư cách đặt ngang hàng cùng bọn hắn hay không.
Lâm Dục mở miệng nói: "Độ Chân tiểu sư phó, nơi này tổng cộng có mười ba vị Võ Sư, ngươi có thể tùy ý lựa chọn một vị để luận bàn, đánh nhau đến điểm thì dừng."
Khảo nghiệm này cũng chỉ là dò xét thực lực của Võ Sư mới gia nhập, bình thường đều sẽ không toàn lực ra tay, mà chỉ đến ngưỡng là dừng.
Khuôn mặt của mấy tên Võ hoặc là mang theo tiếu dung, hoặc là đầy vẻ nghiêm nghị. Ra tay với một tên thiếu niên tăng nhân, bọn hắn đại bộ phận là không nguyện ý.
"Vậy bần tăng liền tuyển ngươi!" Tần Hạo đảo mắt một vòng, cuối cùng chỉ tay về phía tráng hán khôi ngô làn da ngăm đen, thân hình cao to nhất trong mười ba tên Võ Sư.
"Ặc, Độ Chân đại sư đổi một người khác đi, hắn là Miêu Nguy Võ Sư, trong tất cả Võ Sư của võ quán chúng ta, thực lực của hắn thậm chí có thể xếp vào năm vị trí đầu." Nhìn thấy Tần Hạo lựa chọn trúng đối thủ khó xơi, Đường Thiên Vũ nheo mắt một cái, vội vàng thấp giọng nói.
"Ha ha ha, tốt, tiểu tử ngươi rất có nhãn quang! Vậy ta liền đến làm đối thủ của ngươi!" Miêu Nguy không kịp chờ đợi Tần Hạo trả lời, liền hưng phấn cười lớn mấy tiếng, đứng dậy nhanh chân tiếng vào sân đấu.
Miêu Nguy đi tới trước mặt Tần Hạo, chiều cao của hắn gần một mét chín, còn cao hơn Tần Hạo mấy centimet. Cơ bắp toàn thân thuộc vào loại hình cường tráng mà không cồng kềnh, dị dạng, có thể thấy được hắn cũng là một tên cao thủ am hiểu ngoại công.
Tần Hạo mỉm cười nói: "Nhìn qua liền biết ngươi rất giỏi đánh nhau, cho nên ta lựa chọn ngươi."
Quả hồng thì nên chọn quả mềm mà bóp, nhưng Tần Hạo có lòng chứng minh thực lực của mình, nên hắn tất nhiên chọn lựa Miêu Nguy có bề ngoài nhìn hung mãnh nhất.
"Tốt, tiểu tử, ta thấy làn da cơ bắp của ngươi cũng lộ ra một cỗ sáng bóng, vô cùng cứng cỏi, xem ra ngươi cũng có tu luyện qua loại võ công thiên về luyện thể a? Đã như vậy, chúng ta xác định quy tắc tỷ thí đi." Miêu Nguy cười nói.
"Vậy ngươi muốn so như thế nào?" Tần Hạo từ chối cho ý kiến, nói.
Miêu Nguy chỉ tay về phía mình, rồi chỉ tay về phía Tần Hạo, nói: "Rất đơn giản, chúng ta đứng bất động, không cho phép né tránh, thay phiên tiếp nhận một quyền của đối phương, cứ thay phiên nhau như vậy, thẳng đến khi đối phương không tiếp nhận nổi nữa mới thôi! Đương nhiên, không cho phép đánh vào các chỗ yếu hai như đầu, mắt hay cổ gì đó."
Lời này vừa ra, tất cả mọi người đều cảm thấy kinh ngạc, giao đấu kiểu này cũng quá cứng đi, đứng bất động tiếp nhận công kích của đối phương, thẳng đến khi một bên không chịu nổi thì mới phân ra thắng bại!
Nghe thấy vậy, Lâm Dục liền biến sắc mà nói: "Miêu Nguy, đừng có hồ nháo, võ công ngươi tu luyện chính là Thiết Bố Sam, Ngạnh Khí Công, có ai dám tỷ thí với ngươi như thế?"
Miêu Nguy, là một trong những Võ Sư có thực lực mạnh nhất trong võ quán Thiên Nguyên, chuyên tu Thiết Bố Sam, Ngạnh Khí Công, tu vi đạt tới Hậu Thiên trung kỳ, thực lực cường hãn, quyền chưởng có thể đánh nát cự thạch mấy ngàn cân, thật sự không thể coi thường. Võ giả Hậu Thiên bình thường gặp phải hắn hoàn toàn không khác gì một đám gà con, quả thực không có chút uy hiếp nào.
Miêu Nguy có tạo nghệ Thiết Bố Sam tương đối thâm hậu, đã luyện đến mức đao thương bất nhập, phối hợp với Ngạnh Khí Công bản thân hắn tu luyện, một quyền nhất cước của hắn lại càng có được uy năng lớn lao.
Nếu như là tỷ thí bình thường thì còn đỡ, nhưng nếu là đứng bất động ở chỗ đó, thay phiên tiếp nhận công kích của đối phương, vậy thì theo đánh giá của Lâm Dục, Miêu Nguy tên này đúng là có chút ý đồ xấu xa, Tần Hạo không những không có chút phần thắng nào mà còn có thể bị đánh cho trọng thương!
"Loại phương pháp tỷ thí này." Trong khi đó, Đường Thiên Vũ bên cạnh thì lại sững sờ một phen, bởi vì hắn đã tận mắt chứng kiến khả năng phòng ngự của Tần Hạo cường hãn đến cỡ nào. Một đao của Lý Tự chém vào đầu của hắn, không những không tạo thành nửa phần tổn thương đối với Tần Hạo, ngược lại còn bị lực phản chấn làm cho trật khớp cổ tay, đứt gãy ngón tay. Bàn về khả năng phòng ngự, Tần Hạo sẽ không chênh lệch quá nhiều so với Miêu Nguy!
"Hả?? Đây không phải là hồ nháo hay sao?" Một vị Võ Sư lớn tuổi nhíu nhíu mày nói. Hắn chính là tên Võ Sư mạnh nhất ở võ quán Thiên Nguyên ngoại trừ quán chủ, phó quán chủ ra. Nếu là chính diện giao chiến, hắn có lòng tin thắng được Miêu Nguy, nhưng nếu như dựa theo phương pháp giao đấu này của Miêu Nguy, dù là hắn đi lên cũng sẽ thất bại.
Dù sao lấy sở đoản của mình đối phó với sở trường của địch thì khó có thể nào giành được phần thắng.
Tần Hạo nghe vậy thì sững sờ một phen, nhưng sau đó liền nở một nụ cười rồi khẽ gật đầu nói: "Tốt, vậy cứ làm theo lời ngươi nói mà so đi. Ta cũng muốn kiến thức Thiết Bố Sam của các hạ xem sao."
Thiết Bố Sam, đồng dạng là võ công có nguồn gốc từ Phật môn. Phật Môn có không ít võ công lưu truyền ra bên ngoài, tỉ như môn Thiết Bố Sam này. Danh tiếng của Thiết Bố Sam so với Kim Chung Tráo nhỏ hơn không ít, cũng yếu hơn một chút, nhưng trong quá trình tu luyện chịu khổ không ít hơn Kim Chung Tráo là bao. Muốn tu luyện môn này thì cần dùng gậy gỗ cứng rắn hay thậm chí là gậy làm bằng kim loại gõ trên người quanh năm suốt tháng để rèn luyện cường độ của làn da cùng cơ bắp.
Nếu như tu luyện thành công thì bình thường sẽ giống như mặc vào một tấm thiết y trên người, đao thương bất nhập, quyền cước đánh trực diện cũng không mảy may rung chuyển được một chút nào!
Tần Hạo cũng khá hứng thú với môn võ công này, muốn kiến thức Thiết Bố Sam này của Miêu Nguy, cho nên hắn mới đáp ứng phương pháp giao đấu của Miêu Nguy.
"Tên tiểu tử này, không biết sống chết a?" Mấy tên Võ Sư ở dưới đều co giật khóe miệng một trận. Phó quán chủ Lâm Dục đã nhắc nhở tên kia rằng Miêu Nguy tu luyện Thiết Bố Sam cùng Ngạnh Khí Công, vậy mà hắn vẫn chấp nhận giao đấu như vậy?
"Ha ha ha, thống khoái, tốt, vậy ngươi đánh ta trước đi!" Miêu Nguy nhìn thấy Tần Hạo sảng khoái bằng lòng như vậy thì cũng sinh lòng khâm phục, tự mình vỗ vỗ ngực mấy cái, nhường cho Tần Hạo đánh trước.
Có điều Tần Hạo lại lắc đầu mà nói: "Ngươi đánh trước đi. Một quyền của ta ngươi có khả năng gánh không được."
Lời này vừa ra, Miêu Nguy liền sững sờ trong chốc lát, lửa giận cũng theo đó mà dâng lên. Tên tiểu tử này cũng quá cuồng vọng a? Bản thân nhường hắn đánh trước, kết quả là Tần Hạo từ chối, còn nói hắn đánh ra một quyền bản thân có thể gánh không nổi sao?
"Ai. . . Thật không biết Đường Thiên Vũ tìm đâu ra một người tự đại như thế." Lâm Dục nghe vậy cũng thất vọng lắc đầu vài cái. Hắn cảm thấy Tần Hạo có chút quá mức tự đại, dù sao cũng là người trẻ tuổi, có lẽ là có thực lực, nhưng phương diện tâm tính thì không thành thục cho lắm.
"Được. . . Vậy ta sẽ xuất toàn lực." Miêu Nguy bị Tần Hạo chọc giận, liền lạnh lùng nói.
"Cứ việc toàn lực ra tay, bằng không cũng quá không có ý tứ." Tần Hạo đứng bất động tại chỗ, nhàn nhã chờ đợi Miêu Nguy ra tay.
"Nhìn xem đi, tính tình Miêu Nguy rất nóng nảy, nếu như lỡ tay đánh chết hắn, vậy thì cũng là hắn tự tìm." Từng tên Võ Sư ở dưới thấy thế đều lắc đầu. Lâm Dục có lòng nhắc nhở Tần Hạo, Tần Hạo vẫn cứ muốn giao đấu như thế, lại còn nhường tiên cơ cho đối thủ, chọc Miêu Nguy xuất toàn lực đánh hắn, đây không phải là tự mình muốn chết hay sao?
"Như vậy, ta đến đây!" Miêu Nguy ánh mắt như điện, gầm nhẹ một tiếng, mỗi một khối cơ bắp trên người đều bành trướng lên, trở nên cứng rắn giống như nham thạch vậy!
Đăng bởi | Thiênhạđịathượng |
Phiên bản | Dịch |
Thời gian | |
Lượt thích | 4 |
Lượt đọc | 180 |