Chương 10: Nghi Lễ Cuối Cùng
Ánh trăng rọi xuống quảng trường hoang tàn như một tấm khăn bạc mỏng phủ lên bầu không khí lạnh lẽo. Những cơn gió rít lên từng đợt, như thể tiếng than khóc của những linh hồn bị nguyền rủa đang trỗi dậy từ bóng tối. Vương Bình đứng trước giếng nước cổ, chiếc mặt nạ gỗ nguyên bản đã che khuất nửa khuôn mặt anh, đôi mắt đầy quyết tâm nhưng cũng không giấu được sự lo lắng.
Lý Nhã Lan đứng bên cạnh, đôi mắt cô tràn đầy niềm tin vào Vương Bình, dù cho nỗi sợ hãi vẫn lẩn khuất trong đáy mắt. Họ đã vượt qua biết bao nguy hiểm để đến được đây, và giờ chỉ còn một bước cuối cùng: hoàn thành nghi lễ để phong ấn cánh cổng ma quái đang dần mở ra từ sâu thẳm lòng đất.
“Ngươi đã sẵn sàng chưa?” Giọng của người canh giữ già nua vang lên từ phía sau. Ông ta đứng bên cạnh họ, như một bóng ma lặng lẽ giữa đêm tối. “Một khi nghi lễ bắt đầu, ngươi không được dừng lại, dù cho có xảy ra chuyện gì đi nữa. Nếu không, bóng tối sẽ nuốt chửng mọi thứ.”
“Ta hiểu rồi,” Vương Bình đáp, cố gắng giữ bình tĩnh. Anh đưa tay ra nắm lấy tay Nhã Lan, cảm nhận sự run rẩy nhẹ nhàng của cô. “Anh sẽ bảo vệ em, và chúng ta sẽ kết thúc tất cả điều này.”
Vương Bình bước tới bên giếng nước. Anh rút ra một con dao găm nhỏ mà người canh giữ đã đưa cho, lưỡi dao sắc bén phát sáng dưới ánh trăng. Theo chỉ dẫn, anh phải nhỏ máu mình xuống giếng như một cách mở ra kết nối với thế giới linh hồn.
“Anh Vương, cẩn thận!” Nhã Lan thốt lên khi thấy Vương Bình cắt một đường trên lòng bàn tay, để những giọt máu đỏ tươi rơi xuống giếng. Ngay lập tức, tiếng gầm rú kinh hoàng vang lên từ lòng đất, như thể có hàng trăm linh hồn đang kêu gào đau đớn.
Nước trong giếng sủi bọt, tỏa ra một luồng hơi lạnh buốt. Từ sâu thẳm, một ánh sáng đỏ quái dị bừng lên, xoáy tròn như muốn nuốt chửng mọi thứ xung quanh.
Nghi lễ bắt đầu.
Vương Bình bắt đầu đọc to những câu thần chú cổ xưa mà người canh giữ đã dạy anh. Tiếng của anh vang vọng trong đêm tối, hòa vào tiếng gió rít và những âm thanh ma quái từ lòng đất. Mặt đất dưới chân họ bắt đầu rung chuyển, các tòa nhà đổ nát quanh quảng trường cũng kêu răng rắc như muốn sụp đổ.
Nhưng ngay lúc đó, một tiếng cười khanh khách vang lên, lạnh lẽo và đầy nham hiểm. Đường Phong, hay ít nhất là một phần linh hồn còn sót lại của hắn, hiện ra từ bóng tối. Gương mặt hắn vặn vẹo, đôi mắt đỏ rực như hai hố lửa địa ngục.
“Ngươi nghĩ rằng có thể phong ấn ta một lần nữa sao, Vương Bình?” Hắn gầm lên. “Ta đã hy sinh tất cả để mở ra cánh cổng này, và ngươi sẽ không thể ngăn cản ta thêm lần nào nữa!”
Đường Phong vung tay, một luồng sức mạnh vô hình quật mạnh vào Vương Bình, khiến anh ngã nhào về phía sau. Nhã Lan hét lên và lao tới đỡ anh dậy. “Anh Vương! Anh có sao không?”
Vương Bình lắc đầu, tay vẫn nắm chặt chiếc mặt nạ gỗ. “Không thể để hắn phá hoại nghi lễ! Em hãy giữ cho nghi thức tiếp tục, anh sẽ đối phó với hắn!”
Cuộc chiến khốc liệt bắt đầu. Vương Bình và Đường Phong lao vào nhau như hai con thú hoang. Đường Phong sử dụng những đòn tấn công siêu nhiên, còn Vương Bình chỉ có con dao găm và lòng quyết tâm sắt đá. Mỗi lần Đường Phong tung ra đòn phép, Vương Bình lại dùng mặt nạ để hấp thụ sức mạnh của hắn, khiến hắn càng lúc càng suy yếu.
Trong khi đó, Nhã Lan không ngừng đọc to những câu thần chú, cố gắng duy trì nghi lễ. Ánh sáng từ giếng nước càng lúc càng sáng rực, nhưng cũng đồng thời mở ra một cánh cổng đen tối ở ngay giữa quảng trường. Những bàn tay ma quái bắt đầu vươn lên từ mặt đất, cố gắng kéo họ xuống.
“Em nhanh lên, Nhã Lan!” Vương Bình hét lớn khi thấy những bóng ma đang tràn ra từ cánh cổng.
Cuối cùng, với một cú đâm chính xác vào ngực Đường Phong, Vương Bình khiến hắn ngã gục xuống đất. “Ngươi đã thua, Đường Phong,” Vương Bình nói, thở hổn hển. “Lần này, ta sẽ không để ngươi thoát.”
Đường Phong gào lên, đôi mắt hắn đỏ ngầu vì phẫn nộ. “Ngươi có thể giết ta, nhưng cánh cổng đã mở ra! Ngươi không thể đóng nó lại được nữa!”
Nhưng Vương Bình không hề nao núng. Anh quay về phía Nhã Lan và hét lên: “Bây giờ, hoàn tất nghi lễ!”
Nhã Lan nắm chặt chiếc mặt nạ gỗ, đeo nó lên mặt và đọc những câu thần chú cuối cùng với giọng kiên quyết. Ánh sáng từ giếng bùng lên dữ dội, rồi bất ngờ một luồng sáng trắng rực rỡ bắn thẳng lên bầu trời, xé toạc màn đêm.
Tiếng gào thét của Đường Phong tan biến vào không trung, và những bóng ma xung quanh cũng tan rã như khói. Cánh cổng địa ngục đang mở ra dần dần khép lại, rồi biến mất hoàn toàn.
Mọi thứ trở nên tĩnh lặng. Ánh sáng mờ nhạt của bình minh bắt đầu le lói phía chân trời, chiếu rọi lên quảng trường đổ nát. Vương Bình và Nhã Lan thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng, họ đã làm được.
Người canh giữ già nua tiến đến, gật đầu tỏ vẻ hài lòng. “Các ngươi đã làm được điều mà ta tưởng rằng không ai có thể làm nổi. Ngôi làng này giờ đã được giải thoát.”
“Nhưng còn lâu đài?” Nhã Lan hỏi, ánh mắt vẫn còn lo lắng. “Lời nguyền đó thực sự đã chấm dứt chưa?”
Người canh giữ lặng lẽ nhìn họ, rồi khẽ đáp: “Lâu đài có thể đã yên tĩnh... nhưng bí mật bên trong nó thì không bao giờ biến mất hoàn toàn. Các ngươi đã đóng cánh cổng này, nhưng hãy nhớ, còn nhiều cánh cổng khác đang chờ được mở.”
Vương Bình nhìn lên bầu trời, lòng đầy trăn trở. Dù đã phá bỏ lời nguyền, anh biết rằng thế giới vẫn còn rất nhiều bí ẩn đang chờ đợi anh khám phá.
“Vậy thì chúng ta sẽ sẵn sàng,” anh nói, đôi mắt sáng lên với niềm tin. “Dù có bất kỳ thế lực nào trỗi dậy, chúng ta sẽ đối mặt với nó.”
Kết thúc Chương 10, nhưng cuộc hành trình của Vương Bình và Lý Nhã Lan chỉ vừa mới bắt đầu. Những bóng tối từ quá khứ có thể đã bị đẩy lùi, nhưng những bí mật trong lâu đài cổ và thế giới linh dị vẫn còn vô tận.
Đăng bởi | meopingping |
Thời gian |