Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 11: Lời Thì Thầm Từ Địa Ngục

Tiểu thuyết gốc · 1232 chữ

Sau khi hoàn thành nghi lễ và phong ấn cánh cổng ma quái, Vương Bình và Lý Nhã Lan tạm biệt người canh giữ và trở về thành phố. Mọi thứ dường như đã yên ổn, nhưng tận sâu trong lòng, cả hai đều cảm thấy bất an. Họ biết rằng bóng tối từ lâu đài cổ có lẽ chưa hoàn toàn biến mất.

Một tuần sau, khi trở về cuộc sống thường nhật, Vương Bình vẫn không ngừng suy nghĩ về những gì đã xảy ra tại ngôi làng bị lãng quên. Anh chìm đắm trong những trang sổ tay, cố gắng tìm ra manh mối có thể giải thích về những bí mật sâu xa hơn liên quan đến lâu đài cổ.

Một buổi tối muộn, trong lúc Vương Bình đang nghiên cứu các tài liệu cổ, tiếng chuông điện thoại vang lên. Số điện thoại lạ hiện trên màn hình khiến anh thoáng ngần ngại, nhưng anh vẫn quyết định nhấc máy.

“Vương Bình?” Giọng nói yếu ớt vang lên từ đầu dây bên kia, như thể người gọi đang ở bên bờ vực giữa sự sống và cái chết.

“Là ai đó?” Vương Bình hỏi, cảm giác bất an chợt dâng tràn.

“Ta... ta là Đường Phong...” Giọng nói càng lúc càng đứt quãng, nhưng âm thanh đó không thể nhầm lẫn được. Là kẻ mà anh đã tiêu diệt trong nghi lễ.

“Không thể nào! Ngươi đã chết rồi!” Vương Bình thốt lên, mồ hôi lạnh toát ra sau gáy.

Tiếng cười khẽ vang lên, xen lẫn với những âm thanh rè rè như thể điện thoại bị nhiễu sóng. “Ngươi nghĩ rằng phong ấn đó thực sự có thể giam giữ được ta sao? Cánh cổng mà ngươi đã đóng lại... chỉ là một trong nhiều cánh cổng khác. Và giờ đây, một cái khác đã mở ra.”

Điện thoại bất ngờ ngắt kết nối, để lại tiếng tít tít kéo dài. Vương Bình đứng bất động, tay vẫn nắm chặt điện thoại, đầu óc quay cuồng với những suy nghĩ rối ren.

Sáng hôm sau, Vương Bình gặp Nhã Lan tại quán cà phê nhỏ, nơi họ thường đến để bàn bạc những vụ án kỳ bí. Gương mặt cô nhợt nhạt và mệt mỏi, đôi mắt thâm quầng vì mất ngủ.

“Em đã có một giấc mơ kỳ lạ đêm qua,” Nhã Lan nói, giọng cô khàn đặc. “Em thấy mình bị nhốt trong một căn phòng tối, xung quanh đầy tiếng khóc than và những bàn tay lạnh lẽo cố kéo em xuống.”

“Không thể nào chỉ là giấc mơ,” Vương Bình đáp, kể lại cuộc gọi bí ẩn mà anh nhận được tối qua từ Đường Phong.

Nhã Lan lặng người, đôi mắt mở to. “Ý anh là... hắn vẫn còn sống? Hoặc ít nhất là... linh hồn hắn chưa bị phong ấn hoàn toàn?”

Vương Bình gật đầu, khuôn mặt lộ rõ sự lo lắng. “Vấn đề là... nếu một cánh cổng khác đã mở ra, thì chúng ta đang đối mặt với một nguy hiểm mới. Và lần này, có lẽ nó còn tồi tệ hơn.”

Buổi tối hôm đó, Vương Bình và Nhã Lan quyết định đến Thư viện Quốc gia – nơi lưu trữ những bản ghi chép cổ về các nghi lễ ma quái và các cánh cổng dẫn đến thế giới khác. Họ tìm đến khu vực dành riêng cho những tài liệu cấm, nơi ánh sáng mờ ảo và bầu không khí u ám khiến người ta dễ dàng cảm thấy ngột ngạt.

“Chúng ta cần tìm bất kỳ manh mối nào về các cánh cổng khác,” Vương Bình nói, lật giở từng trang sách cũ kĩ đã ố vàng vì thời gian. Mùi ẩm mốc của giấy cũ phảng phất trong không gian.

Sau nhiều giờ lục lọi, họ phát hiện một cuốn sách cổ với bìa da được khắc hình những ký tự kỳ lạ. Bên trong, có một bản đồ với các ký hiệu khó hiểu và những ghi chú viết bằng thứ ngôn ngữ cổ xưa. Nhưng điều khiến Vương Bình chú ý nhất là dòng chữ nguệch ngoạc bằng tiếng Trung ở cuối trang: “Cánh cổng thứ hai – dưới lòng đất của thành phố.”

“Thành phố của chúng ta có hệ thống cống ngầm rất rộng lớn,” Nhã Lan lên tiếng, gương mặt cô trắng bệch khi đọc những dòng chữ đó. “Có khi nào... cánh cổng đó được giấu ở dưới đó?”

Vương Bình khẽ gật đầu. “Đúng, và nếu Đường Phong có thể liên lạc với chúng ta, nghĩa là hắn đã tìm cách thoát ra khỏi cánh cổng đầu tiên. Chúng ta phải hành động ngay trước khi quá muộn.”

Hai ngày sau, Vương Bình và Nhã Lan tiến sâu vào hệ thống cống ngầm dưới lòng thành phố. Mùi hôi thối và ẩm ướt xộc thẳng vào mũi, nhưng cả hai không dừng bước. Đường đi quanh co như mê cung, ánh đèn pin lập lòe không đủ để xua tan bóng tối dày đặc xung quanh.

Đột nhiên, Nhã Lan dừng lại, ánh đèn pin của cô rọi vào một ký hiệu quen thuộc trên bức tường đá. Đó là dấu ấn quỷ giống hệt như trong cuốn sách họ tìm được ở thư viện.

“Chúng ta đã gần đến rồi,” Vương Bình thì thầm. “Cẩn thận, có thể có bẫy.”

Tiến thêm vài bước, họ chợt nghe thấy tiếng thì thầm vang vọng từ xa. Những giọng nói yếu ớt như vọng lên từ lòng đất, đầy đau khổ và thê lương.

“Cứu... cứu chúng tôi...”

Cả hai giật mình, ánh đèn pin lấp lóe khi họ tiến vào một căn phòng ngầm rộng lớn, nơi ánh sáng mờ nhạt của những ngọn nến cắm rải rác khắp nơi. Ở giữa phòng, một vòng tròn nghi lễ được vẽ bằng máu tươi, tỏa ra ánh sáng đỏ quái dị.

Đứng giữa vòng tròn là Đường Phong, thân thể hắn tả tơi nhưng đôi mắt vẫn sáng rực đầy oán hận. “Các ngươi đến rồi,” hắn cười khẩy. “Nhưng lần này, ta sẽ không để các ngươi phá hoại nghi lễ của ta nữa!”

Vương Bình và Nhã Lan không có thời gian để phản ứng, khi mặt đất dưới chân họ bắt đầu rung chuyển và từ những bức tường xung quanh, hàng trăm bàn tay ma quái thò ra, cố gắng kéo họ vào vòng xoáy của bóng tối.

“Chúng ta phải phá hủy vòng tròn!” Vương Bình hét lên, rút con dao găm và lao tới. Nhưng Đường Phong đã sẵn sàng, tung ra những đòn tấn công siêu nhiên khiến cả căn phòng rung chuyển.

Nhã Lan, với lòng can đảm không ngờ, nhảy vào vòng tròn nghi lễ, đập vỡ những chiếc lọ chứa máu tươi. Ánh sáng đỏ tắt lịm, và những tiếng thét gào xung quanh cũng tan biến dần. Nhưng trước khi Đường Phong có thể phản kháng, Vương Bình đã đâm sâu con dao găm vào ngực hắn.

“Hết rồi, Đường Phong,” Vương Bình gằn giọng. “Lần này, ta sẽ tiễn ngươi xuống địa ngục mãi mãi.”

Với một tiếng gào thét cuối cùng, thân thể Đường Phong tan biến thành tro bụi, và căn phòng chìm vào tĩnh lặng.

Bạn đang đọc Bí Mật Lâu Đài Cổ sáng tác bởi meopingping
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi meopingping
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.