Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 09: Lời Sấm Truyền Của Người Canh Giữ

Tiểu thuyết gốc · 1233 chữ

Vương Bình ngồi trong phòng làm việc, đôi mắt chăm chú nhìn vào cuốn sổ tay mà anh đã ghi chép lại suốt những ngày qua. Dù đã phá hủy được nghi lễ ma quái và tiêu diệt bóng ma của Đường Phong, nhưng cảm giác bất an vẫn ám ảnh anh như một cơn ác mộng dai dẳng.

Nỗi bất an ấy không chỉ đơn thuần đến từ những bóng ma trong lâu đài, mà từ những điều anh không thể lý giải. Cuộc chạm trán với Đường Phong đã để lại trong tâm trí anh một dấu hỏi lớn: Liệu nghi lễ đó thực sự đã kết thúc hay chỉ là một phần của âm mưu sâu xa hơn?

Sáng sớm hôm sau, Vương Bình nhận được một lá thư bí ẩn. Nó được gửi đến địa chỉ nhà anh mà không hề có tên người gửi. Lá thư có phong bì màu đen, trên đó dán một con dấu cổ quái hình con mắt quỷ. Vừa mở ra, anh nhận thấy mùi hương thảo mộc nồng đượm phảng phất. Nội dung bên trong chỉ vỏn vẹn vài dòng ngắn gọn:

"Người canh giữ bí mật không bao giờ thực sự chết. Hãy tìm đến ngôi làng bị lãng quên để giải đáp lời nguyền cuối cùng."

Vương Bình nheo mắt nhìn vào lá thư, cảm nhận được sự bất thường. Ngôi làng bị lãng quên? Đó là nơi nào? Và ai là người đã gửi lá thư này? Rõ ràng, có kẻ đang cố gắng dẫn dắt anh vào một con đường khác.

“Người canh giữ bí mật...” Vương Bình lẩm bẩm, suy nghĩ về những gì mình đã biết. Anh chợt nhớ tới một chi tiết mà Đường Phong từng nhắc đến trước khi tan biến: “Lời nguyền này không chỉ thuộc về ta, mà là của những người canh giữ từ hàng trăm năm trước.”

Chiều hôm đó, Vương Bình cùng Lý Nhã Lan khởi hành tới vùng ngoại ô, nơi mà theo lời đồn đại có một ngôi làng bị lãng quên. Dù đã trải qua nhiều kinh hoàng, Nhã Lan vẫn quyết định đi cùng anh. “Em không thể để anh một mình đối mặt với những thứ này,” cô nói, đôi mắt kiên định.

Cuộc hành trình dẫn họ qua những con đường quanh co, qua những khu rừng rậm rạp và những con suối uốn lượn. Ánh nắng dần tắt, nhường chỗ cho màn đêm và làn sương mù dày đặc bao trùm. Cuối cùng, họ đến trước một cánh cổng bằng gỗ mục nát, nơi từng là lối vào của ngôi làng cổ.

“Kể cả trên bản đồ cũng không có ngôi làng này,” Nhã Lan lẩm bẩm khi nhìn quanh. Toàn bộ khu vực chìm trong sự tĩnh lặng đến rợn người, như thể thời gian ở đây đã dừng lại từ nhiều thế kỷ trước.

Họ tiến sâu vào bên trong, con đường dẫn đến một quảng trường nhỏ bị bao phủ bởi cỏ dại và cây cối um tùm. Những căn nhà đổ nát đứng trơ trọi dưới ánh trăng bạc, tỏa ra khí lạnh thấu xương. Ở trung tâm quảng trường là một giếng nước cổ, xung quanh được khắc đầy những ký tự lạ lùng.

“Anh Vương, nhìn kìa!” Nhã Lan chỉ về phía một căn nhà lớn ở cuối làng. Dường như có ánh sáng lập lòe từ trong đó phát ra, dù tất cả cửa sổ đều đã bị bịt kín bởi ván gỗ.

Vương Bình và Nhã Lan từ từ tiến đến căn nhà đó, lòng đầy cảnh giác. Cánh cửa gỗ kêu cọt kẹt khi Vương Bình đẩy vào. Không gian bên trong tối om, nhưng một luồng ánh sáng xanh yếu ớt phát ra từ cuối căn phòng.

Một người đàn ông già nua với mái tóc bạc trắng, đôi mắt sâu hoắm, đang ngồi trước một bàn thờ được phủ đầy nến và các vật phẩm kỳ lạ. Ông ta ngẩng đầu lên khi Vương Bình và Nhã Lan bước vào, đôi mắt sáng quắc như thể có thể nhìn thấu tâm can họ.

“Ta biết các ngươi sẽ đến,” người đàn ông cất tiếng, giọng trầm đục. “Các ngươi đã phá hỏng nghi lễ của Đường Phong, nhưng các ngươi vẫn chưa hiểu được toàn bộ sự thật.”

“Ông là ai?” Vương Bình hỏi, tay vẫn nắm chặt con dao găm trong túi áo.

“Ta là người canh giữ cuối cùng của bí mật này,” ông ta đáp. “Ngôi làng này đã bị nguyền rủa từ hàng trăm năm trước để bảo vệ một bí mật kinh hoàng. Đường Phong chỉ là một kẻ ngu dại cố gắng lợi dụng lời nguyền vì mục đích cá nhân. Nhưng các ngươi đã phá bỏ phong ấn, và giờ... tất cả sẽ bắt đầu trở lại.”

“Bí mật gì? Lời nguyền đó thực sự nhằm mục đích gì?” Nhã Lan hỏi, giọng cô run lên vì sợ hãi.

Người đàn ông lắc đầu. “Các ngươi chỉ thấy phần nổi của tảng băng chìm. Lâu đài cổ không chỉ là nơi giam giữ các linh hồn oan khuất, mà là một cánh cổng dẫn đến một thế giới khác. Lời nguyền đó được tạo ra để bảo vệ nhân loại khỏi bóng tối vô tận bên kia.”

Vừa dứt lời, mặt đất dưới chân họ bắt đầu rung chuyển. Người canh giữ đứng dậy, đôi mắt ông ta đỏ rực. “Ta đã cố gắng giữ cánh cổng đóng lại, nhưng giờ đây nó sắp mở ra một lần nữa. Nếu các ngươi muốn sống sót, các ngươi phải hoàn thành nghi lễ cuối cùng trước khi bóng tối nuốt chửng mọi thứ.”

Ông ta rút ra một chiếc mặt nạ gỗ, trông giống hệt chiếc mặt nạ mà Vương Bình từng sử dụng. Nhưng lần này, nó được khắc những ký tự cổ xưa và phát sáng một cách kỳ lạ. “Đây là chiếc mặt nạ nguyên bản. Chỉ có nó mới có thể phong ấn cánh cổng và ngăn chặn bóng tối trở lại.”

“Nhưng chúng ta phải làm gì?” Vương Bình hỏi, giọng anh đầy lo lắng.

“Ngươi phải đeo mặt nạ này và thực hiện nghi lễ tại giếng nước ở giữa làng,” người canh giữ nói. “Nhưng hãy nhớ, một khi ngươi bắt đầu, ngươi không được dừng lại, dù cho có chuyện gì xảy ra. Nếu không, cả hai ngươi sẽ bị nuốt chửng mãi mãi.”

Vương Bình nhìn Nhã Lan, đôi mắt cô ánh lên sự lo lắng nhưng cũng tràn đầy quyết tâm. “Chúng ta đã đi đến đây rồi. Dù thế nào, em cũng sẽ cùng anh đối mặt.”

Vương Bình gật đầu, cầm lấy chiếc mặt nạ từ tay người canh giữ. “Chúng ta sẽ kết thúc tất cả đêm nay.”

Dưới ánh trăng mờ ảo, họ bước ra quảng trường và tiến đến giếng nước. Tiếng thì thầm từ bóng tối bắt đầu vang lên xung quanh họ, như những lời nguyền rủa từ địa ngục. Vương Bình đeo mặt nạ lên, cảm nhận được luồng sức mạnh kỳ lạ tràn vào cơ thể mình. Giờ đây, chỉ còn lại một con đường duy nhất – đối mặt với bóng tối và kết thúc lời nguyền mãi mãi.

Bạn đang đọc Bí Mật Lâu Đài Cổ sáng tác bởi meopingping
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi meopingping
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.