Chương 13: Bóng Đen Ẩn Dấu Trong Ánh Sáng
Sau khi thoát khỏi lâu đài cổ đổ nát và tiêu diệt linh hồn Đường Phong, Vương Bình và Lý Nhã Lan tưởng chừng như đã khép lại được tất cả những bí ẩn đen tối. Nhưng những cơn ác mộng kỳ lạ liên tục quấy nhiễu giấc ngủ của họ khiến cả hai nhận ra rằng, bóng ma của quá khứ vẫn chưa thực sự buông tha.
Một tuần sau, Vương Bình quyết định quay trở lại căn hộ của mình ở khu trung tâm thành phố. Những đêm mất ngủ khiến anh mệt mỏi và căng thẳng tột độ. Ngồi bên bàn làm việc, anh lật giở lại những tài liệu và ghi chép từ các vụ án trước đây, hy vọng tìm ra manh mối cho những giấc mơ kỳ quái mà anh đang trải qua.
Tiếng gõ cửa bất chợt vang lên, khiến anh giật mình. Đó là Nhã Lan. Cô bước vào với gương mặt lo âu và đôi mắt thâm quầng.
“Em cần nói chuyện với anh,” cô thì thầm, giọng đầy lo lắng. “Mấy đêm nay em liên tục gặp ác mộng. Em thấy... cánh cổng thứ ba chưa thực sự bị đóng lại.”
Vương Bình nhíu mày, ngừng lại trong giây lát. “Không thể nào! Chúng ta đã phá hủy nghi lễ, Đường Phong đã bị tiêu diệt.”
“Nhưng trong giấc mơ,” Nhã Lan đáp, ánh mắt cô đầy sợ hãi, “em thấy một bóng đen khác... lớn hơn và mạnh hơn. Nó nói rằng Đường Phong chỉ là con tốt thí. Kẻ đứng sau tất cả vẫn còn sống và đang theo dõi chúng ta.”
Cùng lúc đó, tại một khu phố khác trong thành phố, một loạt vụ án mạng kỳ lạ liên tiếp xảy ra. Nạn nhân đều là những người có liên quan đến cuộc sống của Vương Bình và Nhã Lan trong thời gian họ điều tra vụ lâu đài cổ: nhà sử học từng cung cấp thông tin, người gác cổng cũ của lâu đài, và cả những chuyên gia mà họ đã hợp tác.
Vương Bình nhận được một cuộc điện thoại từ Thanh tra Lâm, một người bạn thân từ thời còn làm trong lực lượng cảnh sát.
“Bình, chúng ta có vấn đề lớn,” giọng Lâm vang lên, đầy căng thẳng. “Những vụ án mạng gần đây... chúng đều có chung một dấu hiệu kỳ lạ.” Anh dừng lại, rồi tiếp tục với một giọng thì thầm. “Trên mỗi thi thể đều có khắc một ký hiệu giống hệt như dấu ấn mà cậu đã tìm thấy ở lâu đài cổ.”
“Không thể nào...” Vương Bình lẩm bẩm, cảm thấy toàn thân lạnh toát. “Điều đó có nghĩa là...”
“Đúng vậy,” Thanh tra Lâm ngắt lời. “Có kẻ đang tiếp tục nghi lễ mở cánh cổng thứ ba. Và lần này, có vẻ như chúng đã chuyển mục tiêu từ lâu đài cổ sang thành phố.”
Đêm hôm đó, Vương Bình và Nhã Lan lái xe đến hiện trường vụ án gần nhất, một tòa nhà bỏ hoang nằm ở ngoại ô thành phố. Ánh đèn pin của họ chiếu rọi từng ngóc ngách trong bóng tối, để lộ những bức tường đầy máu và các ký hiệu kỳ lạ.
“Đây là những dấu hiệu của một nghi lễ huyết tế,” Nhã Lan khẽ thì thầm, đôi mắt cô lóe lên sự hoảng sợ. “Có kẻ đang cố gắng mở cánh cổng, nhưng bằng cách khác.”
Vương Bình cẩn thận tiến đến gần một chiếc bàn thờ đá được dựng lên giữa phòng. Trên đó, một cuốn sách cổ mở sẵn, với những trang giấy viết bằng máu tươi.
“Đây chính là cuốn sách mà chúng ta đã tìm thấy trong lâu đài,” anh nói, giọng căng thẳng. “Nhưng tại sao nó lại ở đây? Rõ ràng chúng ta đã phá hủy nó!”
Đột nhiên, từ phía sau, một bóng đen lao tới, đẩy Vương Bình ngã xuống sàn. Trong chớp mắt, một kẻ mặc áo choàng đen xuất hiện, đôi mắt đỏ rực như máu.
“Các ngươi nghĩ rằng có thể ngăn cản ta sao?” Giọng hắn lạnh lẽo vang lên như tiếng rít từ cõi chết. “Đường Phong chỉ là một kẻ ngu ngốc. Kế hoạch thực sự của ta mới chỉ bắt đầu.”
Nhã Lan nhanh chóng rút ra một lá bùa, đọc to những câu thần chú mà cô đã học được từ các tài liệu cổ. Một luồng sáng chói lòa bùng lên, đẩy lùi bóng đen và khiến kẻ áo choàng ngã nhào ra phía sau.
“Tên khốn!” Vương Bình lao tới, chĩa thẳng con dao găm vào kẻ địch. Nhưng trước khi anh có thể tấn công, kẻ áo choàng bỗng tan biến vào không khí, để lại tiếng cười vang vọng khắp căn phòng.
Sau cuộc đụng độ, cả Vương Bình và Nhã Lan đều hiểu rằng mọi chuyện còn phức tạp hơn họ tưởng. Kẻ địch thực sự chưa từng lộ diện, và Đường Phong chỉ là một con tốt trong ván cờ đen tối này.
Trở về căn cứ bí mật, họ tiếp tục nghiên cứu cuốn sách và những ghi chép từ lâu đài. Nhưng lần này, Nhã Lan phát hiện một điều mà họ đã bỏ qua trước đây. Ở trang cuối cùng của cuốn sách, có một dòng chữ nhỏ, viết bằng thứ ngôn ngữ cổ đại:
"Cánh cổng thứ ba chỉ là khởi đầu. Bóng tối sẽ nuốt chửng tất cả nếu chìa khóa cuối cùng không được tìm thấy."
“Chìa khóa cuối cùng là gì?” Nhã Lan tự hỏi, ánh mắt tràn đầy hoang mang.
“Có lẽ... nó không phải là một vật thể,” Vương Bình đáp, đôi mắt anh ánh lên sự quyết tâm. “Mà có thể là một linh hồn hay một nghi lễ đặc biệt.”
Nhã Lan khẽ gật đầu, nhưng sự lo lắng trong cô vẫn không giảm bớt. “Nếu đúng như vậy, thì có lẽ... chính chúng ta đang giữ chìa khóa đó.”
Đêm khuya, khi cả hai đang chìm trong những suy tư, tiếng chuông điện thoại vang lên đột ngột. Số điện thoại hiện trên màn hình là của Thanh tra Lâm, nhưng giọng nói vang lên lại đầy tuyệt vọng và hoảng loạn.
“Bình... cứu tôi với... bọn chúng... bọn chúng đã tìm thấy tôi...” Tiếng hét vang lên trong điện thoại trước khi âm thanh ngắt quãng và chìm vào tĩnh lặng.
Vương Bình lập tức lao ra khỏi căn cứ, kéo Nhã Lan theo. “Chúng ta không còn nhiều thời gian nữa. Nếu Lâm bị bắt, điều đó có nghĩa là chúng đang tiến gần hơn tới chìa khóa thực sự.”
Lần này, họ biết rằng mình đang đối mặt với một kẻ thù thông minh và tàn ác hơn bao giờ hết. Bóng tối đã lan rộng, và những bí mật của lâu đài cổ có thể chỉ là một phần nhỏ trong bức tranh toàn cảnh đầy rùng rợn mà họ chưa từng thấy.
Đăng bởi | meopingping |
Thời gian |